Cả đêm suy nghĩ, có điều Vân Hiển nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều rồi, vì vừa thấy Hàn Tú Phân, hắn bị ôm ngay vào lòng, mặc dù đã có thể coi là nam tử trưởng thành, trong lòng Hàn Tú Phân, hắn chả khác nào đứa bé.
“ Không tệ, không tệ, để ta xem nào.” Thiếu chút nữa làm Vân Hiển chết ngạt, Hàn Tú Phân lại nhấc Vân Hiển lên ngó nghiêng từ trên xuống dưới, rồi ôm hắn thân mật một hồi, sau đó tiếp tục xách như gà con tới trước mặt một lão giả trang phục kỳ dị:” Bái sư đi.”
Vân Hiển mồm há ra nửa ngày trời mới "
hả" được một tiếng.
“ Hả cái gì, đây là sơn trưởng thư viện Nam Dương Lục Hồng tiên sinh, ông ấy là đại nho thật sự, bái ông ấy làm thầy là may mắn của ngươi.”
Trước mặt Hàn Tú Phân, Vân Hiển chẳng có tí tiếng nói nào, đành nhìn sang lão sư chính hiệu của mình cầu khẩn, Khổng Tú hắng giọng lên tiếng:” Đó là đệ tử của lão phu.”
“ Một người bái một trăm lão sư cũng có gì lạ, Khổng Tử nói ba người đi cùng nhau có thầy ta, ngươi là hậu bối của Khổng phu tử, chẳng lẽ ngỗ nghịch tổ tiên à?” Hàn Tú Phất ngạo nghễ chỉ tay sang bên:” Cút xéo.”
Vân Hiển thiếu chút nữa phun ra máu, không ngờ lão sư của mình lại bị chửi như con cháu.
Khổng Tú vẫn đủng đỉnh:” Ta biết tướng quân không bận tâm tới lễ pháp, nhưng phải nói lý chứ?”
“ Ngươi bao giờ nghe ai nói Hàn Tú Phân này nói lý chưa? Ta chỉ biết đây là vị tiên sinh tốt nhất thư viện Nam Dương, còn đây là vãn bối ta yêu thương nhất, ta có thể quyết chuyện này, đừng giậm chân tại chỗ giữ khư khư mấy thứ cũ kỹ nữa, thêm một lão sư nữa có gì không được?”
“ Tướng quân khiêu chiến lão phu đấy à?”
Hàn Tú Phân cổ ngoẹo sang bên, khớp kêu răng rắc:” Ta nghe nói ngươi không bị Hàn tiểu tử đánh chết, muốn xem ngươi có bản lĩnh gì sống tới ngày hôm nay.”
Vân Hiển hết hồn, vội vàng chắn đường Hàn Tú Phân:” Không sao, không cháu bái thêm một vị tiên sinh nữa cũng được.”
Nói rồi hướng vị lão giả tóc trắng trang phục kỳ dị kia bái lạy.
Có lẽ lão sư của hắn cho rằng vị nguyên lão của đế quốc, bộ trưởng bộ hải quân, tổng đốc Nam Dương, đề đốc hạm đội hải quân số một, Thiên tướng quân, chủ nhiệm uy ban thư viện Ngọc Sơn, dù có ở nơi man hoang, cũng phải nói lý.
Nhưng Vân Hiển biết không phải.
Hắn còn nhớ một lần dì Hàn về Ngọc Sơn, cùng mẹ hắn chơi bài, vì ngứa mắt với việc Trương Quốc Oánh a di, Triệu Quốc Tú a di cố tình đút bài cho mẹ mình, không chút cố kỵ đánh cho hai nữ nhân quyền thế ngợp trời đó một trận.
Hai người kia không dám giận, đánh xong mọi người tiếp tục chơi bài.
Lần đó là lần duy nhất mẹ hắn chơi mạt chược thua sạch, nguyên do hai vị a di kia bị Hàn a di lườm nguýt, đành phải đút bài cho Hàn a di, mẹ hắn chả làm gì được.
Tới khi Hàn Lăng Sơn bá bá, Trương Quốc Trụ bá bá tới thay hai vị a di đáng thương kia thì ván bài mới thật sự bắt đầu.
Mà ván bài đó đánh ở ngoài thư phòng của cha hắn.
Mặc dù bên ngoài thư phòng cha hắn không phải chỗ đánh mạt chược, nhưng Hàn a di tới, muốn ở đó đánh mặt chược ăn dưa hấu thì sẽ thành chỗ đánh mạt chược.
Cha hắn cực kỳ coi trọng Hàn a di cao lớn lại xấu phát khiếp này.Đó là chuyện Vân Hiển khi 5 tuổi đã biết rồi.
Vì thế bị a di kỳ quái bế đi tìm lão sư, Vân Hiển không thấy lạ.
Cha cho phép hắn đi Nam Dương, tám thành phải làm con búp bê, chuyên môn tặng bản thân tới cho Hàn a di chơi.Đừng nói nhận một lão hán trang phục kỳ quái làm lão sư, cho dù là một tráng hán toàn thân trần truồng, lông lá hùng tráng như hắc tinh tinh, Vân Hiển cũng chấp thuận.
Quả nhiên, khi Vân Hiển tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, Hàn Tú Phân càng thích.
Trên đường từ cảng về phủ tổng đốc, Vân Hiển nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ không phải người bình thường, chân mang xích sắt nhỏ, ở hai bên đường nhổ cỏ dại.
Nắng ở Nam Dương rất đáng sợ, nhưng những người đó làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt mà không ai dám lười biếng.
Vân Hiển chỉ họ:” Vì họ không phải người Đại Minh sao?”
Hàn Tú Phân thở dài:” Vì họ không chịu giáo hóa, hoặc có thể nói giáo hóa bọn họ chi phí quá cao, không bằng đem tài nguyên đặt vào người khác.”
“ Thư viện Ngọc Sơn nghĩ cũng thế, kết quả bị phụ hoàng cháu chê bai không ra gì.”
“ Ha ha ha, tiểu tử, ngươi xem đó, học vấn là như vậy, nhìn thấu rồi thì cũng không đáng một xu, nói cho cùng bất kỳ học vấn nào cũng chỉ là thủ đoạn để phục vụ cho chúng ta. Ngươi là hoàng tử, phải hiểu được điều đó, phải biết sai bảo văn hóa, đạo đức phục vụ cho hoàng quyền Vân thị.”
Vân Hiển giật mình:” Như vậy sẽ thành dã thú quyền lực mất.”
Hàn Tú Phân hỏi:” Ngươi cho rằng bản thân không phải sao?”
Vân Hiển gật đầu chắc chắn:” Không phải.”
Ai dè nói thế mà cũng bị Hàn Tú Phân vung tay bợp cho một phát:” Nếu không phải thì ngươi là đồ bất hiếu.”
Vân Hiển giơ tay che đầu, không hiểu gì cả:” Sao lại là bất hiếu?”
“ Phụ thân ngươi là dã thú quyền lực, hai người mẹ của ngươi cũng vậy, nếu ba đứa con các ngươi không phải thì ta sẽ mặc niệm cho cha ngươi, y có một đứa con không phải là do mình sinh.”
Câu này không được rồi, Cân Hiển tức giận đứng bật dậy.
“ Ngồi xuống, ngươi không đánh nổi ai đâu, lấy tư cách gì mà nổi giận.” Hàn Tú Phân vung tay lên lần nữa, mạnh hơn lần trước, Vân Hiển ấm ức cũng phải ngồi im:” Người Anh, người Pháp, người Bồ Đào Nha đã điên cả rồi, vương của họ ra lệnh, dốc sức mở rộng ra bên ngoài. Hơn nữa chính sách của họ họ rất rộng rãi, dù là ai đi nữa, chỉ cần có được lãnh địa ngoài bản địa, vương thất đều công nhận công huân, địa vị, tài phú của họ, chỉ cần bọn họ thừa nhận sự lãnh đạo của bản địa, quốc vương của họ sẽ phân phong tước vị.”
“ Trong một năm qua, ta cảm thấy rõ bước chân thăm dò thế giới của người Châu Âu, ở Châu Á chúng ta, hoặc ở tân đại lục, đều đã có dấu chân của họ.”
“ Ta dâng thư cho cha ngươi, hi vọng mở cấm biển, cho con dân Đại Minh thăm dò hải dương, có thể tự lập làm vương ở hải ngoại, thành quốc gia phụ thuộc. Ngươi tới đây chính là một sự thăm dò của cha ngươi.”
Vân Hiển sững sờ:” Phụ hoàng chia nhà cho cháu, còn không cho cháu chỗ tốt, vậy thì ở đâu?”
Hàn Tú Phân ném cho Vân Hiển một tấm bản đồ:” Cha ngươi chẳng thành thật gì, rõ ràng nhìn trúng mảnh đất đó rồi, muốn đem mảnh đất đó làm đất phong cho ngươi, nhưng không nói ra, đợi bọn ta làm giúp.”
Vân Hiển hồ nghi mở bản đồ nhìn mảnh đất lớn được khoanh tròn:” Diêu Châu là nơi nào?”
Hàn Tú Phân nói:” Bốn mươi ba năm trước, nhà hàng hải Gia Thác Lặc Tư (Ptolemaeus) Tây Ban Nha lái thuyền qua eo biển giữa đại lục và đảo Kỷ Nội Á (Guinea), bọn họ phát hiện ra đại lục lớn này. Cùng năm, thuyền thám hiểm người Hà Lan cũng đặt chân lên đây, còn đặt tên cho nó là Tân Hà Lan.”
“ Đương nhiên Đại Minh ta không thừa nhận, Lưu Minh Lượng nói thái giám Trịnh Hòa phát hiện ra mảnh đất này sớm hơn, còn đặt tên là Diêu Châu, ý nói là một châu xa xôi.”
“ Hai năm trước bia địa giới của Lam Điền đã tới Diêu Châu, văn bia do ta viết, do Trương Truyền Lễ khắc, nên mảnh đất đó là của Đại Minh, nếu người Hà Lan có ý kiến thì tới hỏi ta.”
“ Ngươi đã tới Nam Dương rồi, thì đi Diêu Châu một chuyến, bắt vài dã nhân, sau đó tuyên đọc ý chỉ của phụ hoàng ngươi trước mặt sứ giả của Anh, Pháp, Bồ Đào Nha, chuyện này coi như xong.”
Vân Hiển sùng bái nhìn Hàn a di còn nam nhân hơn nam nhân, cọ cọ đầu vào cánh tay lực lưỡng của nàng:” A di, sau này đại lục đó là của cháu.”
“ Cái gì hay không học, đi học bản lĩnh hồ mị của mẹ ngươi.” Hàn Tú Phân bật cười vung tay bợp Vân Hiển một cái, sau đó lại ôm lấy hắn, hôn lên trán: “ Đúng thế, sau này ngươi là thân vương đầu tiên của Đại Minh, Diêu thân vương.”
Vân Hiển gãi gãi đầu, đại lục đó lớn lắm ... Có điều hình như có gì không ổn lắm vì a di bên cạnh cười còn vui hơn hắn.
Danh Sách Chương: