Từ khi quay về cái ngôi trường kiểu Tư Ba Đạt (Sparta) này, Lôi Áo Ny phát hiện ra Hàn Tú Phân không còn là đại đương gia sát phạt quyết đoán, mưu tính sâu xa làm gì cũng có phương pháp có trật tự nữa.
Về tới đây, liền biến thành một nữ tử đơn thuần, còn có chút ngốc nghếch … thật đấy, Lôi Áo Ny thề, mặc dù nếu nói lời này với đám hải tặc ở đảo Thiên Đường sẽ chẳng ai tin đâu, nhưng mà đúng thế mà, Hàn Tú Phân tựa hồ rất hưởng thụ cuộc sống nơi này, có lẽ đúng như Hàn Tú Phân nói, đây là nhà của nàng.
Sau khi bị bao vây ở nhà tắm, Lôi Áo Ny cảm thấy mình giống như con thỏ trắng bị vô số sói đói chà đạp, giờ bị ném lên cái giường rách nát, vô cùng tủi thân.
Hàn Tú Phân nhìn Lôi Áo Ny nằm co ro trên giường như nạn nhân vừa bị bạo hành, nửa buồn cười nửa bực mình:” Bọn họ đều là nữ nhân thôi, có cần thế không?”
“ Không, ánh mắt họ còn tham lam hơn đám nam nhân. “ Lôi Áo Ny nghĩ lại mà rùng mình, nàng không biết thân thể mình bị đụng chạm bao lần rồi:
“ Họ tò mò thôi, vài bữa là chán ấy mà. Nào, dậy đi, ta đưa cô đi ăn món ăn ngon nhất, đại sư tỷ của ta nấu ăn số một trên đời đấy.”
“ Không, ta không muốn đi đâu hết.”
“ Có khi cô được gặp tên hào sắc kia đấy.” Hàn Tú Phân dụ dỗ:
“ Được rồi, chúng ta trang điểm một chút rồi hẵng đi.” Lôi Á Ny quên ngay chuyện vừa xảy ra:
Hàn Tú Phân khoái hoạt như con chim nhỏ, còn Lôi Áo Ny mỹ lệ là chiến lợi phẩm của nàng.
Trời đã khuya, Vân Chiêu nghe người báo Hàn Tú Phân vừa được Tiền Đa Đa chiêu đãi một bữa linh đình ôm cái bụng no căng trở về rồi thì ngáp dài, nói với Bùi Trọng: “ Văn thư của Hàn Tú Phân có thể đem lưu trữ rồi.”
Bùi Trọng lấy văn thư Hàn Tú Phân, bên trên đóng dấu hai chữ lưu trữ màu lam, sau đó sai người tới phòng lưu trữ.
Văn thư một khi đem lưu trữ, Vân Chiêu sẽ quên chuyện trên đó, chuyện quá khứ rồi, giai đoạn mới bắt đầu cần quên đi chuyện cũ.
Nếu không trong đầu chứa quá nhiều chuyện cũ, chuyện không hay sẽ dần tích lũy, cuối cùng giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tạo ra trận lở tuyết, thành tai nạn.
Con người là động vật kỳ quái, thiện cảm là thứ mà ánh mắt đầu tiên đã thấy, nhưng nó không tích lũy được, chỉ có chuyện xấu là tích lũy.Đó là nguyên nhân con người trở mặt thành thù, én bay đôi ngả.
Vân Chiêu quyết định quét dọn định kỳ.
Ném hạt lạc vào miệng, lạc bị răng y nghiền, chẳng mấy chốc mà nát.
Nay Đại Minh với Vân Chiêu mà nói giống hạt lạt này, chỉ cần y muốn thì có thể nghiền nát giữa hai hàm răng bất kỳ lúc nào.
Về tới hậu trạch, mẹ đang tán gẫu cùng Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Giao, Vân Báo, Vân Tiêu.
Vân Phúc ngồi trên giường gấm ngủ gật, Vân Hổ uống rượu hết chén này tới chén khác, Vân Giao mấy năm qua tin Phật, tay lần tràng hạt cùng mẹ nói chuyện Phật pháp.
Vân Báo rõ ràng đã uống quá chén, đang ba hoa cùng Vân Tiêu thương lương muốn mở rộng kinh doanh thuốc lá từ Lũng tới Thục.
Tiền Đa Đa chiêu đãi Hàn Tú Phân không có mặt, chỉ Phùng Anh rất phép tắc cùng hai nhi tử ở bên phục vụ trưởng bối.Đây là một buổi tụ hội gia đình.
Vân Hổ thấy Vân Chiêu đã về vội vẫy tay: “ Tới đây uống rượu nào, mấy lão già này muốn sống thêm vài năm để hưởng phúc, không chịu uống rượu với ta nữa.”
Vân Chiêu cười: “ Thúc cũng nên nghĩ như thế mới đúng.”
Vân Hổ cười lớn: “ Ha ha ha, Vân thị ta có thể từ một đám cường đạo đi tới ngày hôm nay, ta dù có chết cũng chẳng có gì mà nuối tiếc nữa, nhịn ăn nhịn uống sống thêm làm gì, nào nào, uống đi.”
Vân Chiêu có chút áy náy: “ Qua lần đại cải cách này, Vân thị sẽ không phong vương, trong nước không có tước vị, thiệt thòi cho mọi người rồi.”
“ Không phong vương cũng được, nhưng thành Ngọc Sơn và thư viện Ngọc Sơn phải là của riêng chúng ta.”
“ Thành Ngọc Sơn thì dễ, nhưng thư viện liên quan quá lớn, e là không được thông qua.”
Vân Hồ xem ra rất để ý chuyện này: “ Thư viện Ngọc Sơn do Vân thị ta bỏ tiền xây dựng, nếu như tương lai quốc triều cần một cái thư viện, vậy thì bỏ tiền xây một cái thư viện khác ngoài thành Ngọc Sơn đi. A Trệ, chúng ta không thể nhường bước ở chuyện này.”
Vân Chiêu không đáp vội, đây không phải là chuyện nhỏ.
Vân Hổ đưa tay bế Vân Chương, Vân Hiểu vào lòng: “ Bọn ta già rồi, không biết ngươi làm gì, nhưng không được ủy khuất bọn chúng. Vân thị ta kéo dài ngàn năm là nhờ đời trước quan tâm tới đời sau mới đời đời kế thừa, cha ngươi mất sớm, ngươi có đám thúc bá vô dụng giúp ngươi trông nhà.”
“ Mấy cái đạo lý lớn của ngươi không cần nói đâu, nói bọn ta cũng không hiểu, nhưng ở chuyện truyền thừa, ta mong Vân thị tiếp tục truyền thừa trăm năm, nghìn năm, tới mãi mãi.”
Xung quanh dần im lặng, trong phòng chỉ còn giọng vang vang của Vân Hổ.
“ Bao nhiêu triều đại đã thay đổi, bao nhiêu đế vương hưng suy rồi, chẳng có cái cái nước kéo dài ngàn năm, nhưng lại có gia tộc ngàn năm. Cho nên ngươi nói chuyện quốc gia, Hổ thúc không quan tâm, Vân thị trường tồn mới là tâm nguyện của ta.”
“ Thành Ngọc Sơn, thư viện Ngọc Sơn không phải của mình ngươi, chuyện này ngươi không được tự ý định đoạt, nó là của Vân thị. Vân thị ta là hoàng tộc nhưng không đòi hỏi gì, chỉ hai thứ này thôi, bọn họ hẳn là sẽ đồng ý.”
Vân Phúc đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên giật mình hô lên: “ Phải viết vào đại điển.”
Vân Tiêu cũng trầm giọng nói: “ Vân thị không cần Quan Trung, không cần Lam Điền, chỉ cần mảnh đất nhỏ xíu này đã là ủy khuất lắm rồi, chẳng lẽ còn không được.”
Vân Chiêu thấy mấy vị trưởng bối cùng mẹ đều nhìn mình chằm chằm, biết chuyện này là giới hạn của họ, không có bất kỳ thoái nhường nào nữa, gật đầu: “ Được rồi, vậy thì cứ làm như thế đi.”
Mọi người bấy giờ mới mỉm cười, ai ngủ thì cứ tiếp tục ngủ, ai uống rượu thì tiếp tục uống rượu, còn thúc giục Phùng Anh nên tranh thủ sinh thêm cho Vân thị mấy đứa bé nữa.
Còn về chuyện thành Ngọc Sơn và thư viện Ngọc Sơn thì không ai đả động gì nữa.
Buổi tối nghỉ ngơi, Phùng Anh thấy Vân Chiêu về phòng liền trầm mặc, hỏi nhỏ: “ Chàng không vui sao?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Yêu cầu của đám thúc bá đề xuất ra không hề cao, thậm chí còn ít hơn tưởng tượng của ta.”
“ Nếu thế sao phu quân còn cau mày mãi?”
Vân Chiêu nhìn Phùng Anh trả lời: “ Thành Ngọc Sơn để lại cho con cháu Vân thị là chuyện ta đã nghĩ từ lâu, có điều Quan Trung, Ngọc Sơn đều không phải chỗ tốt. Từ khi nhà Đường kết thục thống trị ở Quan Trung, nơi này kỳ thực đã đi xuống rồi, đây không phải là chỗ tốt để phát triển nữa, nếu đứng ở lập trường Vân thị, ta sẽ kiến nghị chuyển nhà.”
Phùng Anh không nghĩ thế:” Phu quân quên mất hàm nghĩa của cố hương rồi, đẹp cũng không đâu bằng quê hương, thân cũng chẳng thể bằng hương thân, chàng dù có là anh hùng cái thế, ánh mắt vươn xa vạn dặm thì cũng chỉ có mảnh đất dưới chân nay mới là quê hương thôi.”
“ Nó không vì chàng là đế vương mà tỏa hào quang, không vì chàng sa sút mà ảm đạm, được chôn xương ở quê hương là may mắn ở con người.”
Vân Chiêu trầm ngâm:” Nàng có biết Đa Đa sẽ nói gì không?”
Phùng Anh rầu rĩ, hai người tính ra đã đấu đá với nhau từ khi còn bé, tới nay cũng là mười mấy năm trời, sao mà không hiểu:” Đa Đa sẽ nói, Vân thị hưng thịnh nhờ phu quân, vậy nên do phu quân định đoạt.”
“ Í, làm sao nàng biết?”
“ Thiếp hỏi cô ấy rồi, đó là nguyên nhân cô ấy được chàng sủng ái hơn, còn thói xấu của thiếp không sửa được.”
Vân Chiêu lắc đầu an ủi:” Đừng sửa, ta suốt ngày nói dối, Đa Đa càng suốt ngày giúp ta lấp liếm, chúng ta cũng cần có người nói thật.”
“ Nhưng chàng vẫn sủng ái cô ấy hơn.” Phùng Anh hơi phụng phịu hiếm thấy:
Vân Chiêu gắt:” Nói thừa, ai chẳng thích những lời dễ nghe, được rồi, đi ngủ thôi.”
Danh Sách Chương: