Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Anh tắm rửa xong trông rất mê người, mặc dù đã là phu thê lâu năm, Vân Chiêu vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, tay vừa mới đưa ra đã bị Phùng Anh đánh rơi.

“ Nói trước nhé, không cho nói xấu Đa Đa đâu đấy.”

Vân Chiêu làu bàu: “ Từ khi nào mà phu thê thân thiết một chút còn phải thêm điều kiện, nàng nghĩ ta không tìm được người khác thân thiết bên ngoài à?”

Phùng Anh hai tay chống trên giường, vạt éo he hé, đồi núi chập trùng ngay trong gang tấc, hơi thở như lan: “ Phu quân vì tỷ muội thiếp mà giữ thân như ngọc mười bảy năm rồi, nỡ bỏ một sớm chiều sao?”

Vân Chiêu thấy không cần phản kháng, mắt hau háu: “ Vì nhi tử bỏ nguyên tắc, đến cả mỹ nhân kế cũng dùng à?”

Phùng Anh khép vạt áo lại: “ Vì nhi tử mà tranh đoạt cũng đâu có sao, đừng nói là tiền tài, dù cô ấy tranh đoạt hoàng vị thiếp cũng hiểu, sau này không được vì chút chuyện nhỏ ấy mà nói Đa Đa, mọi người đều không dễ dàng.”

Vân Chiêu đứng dậy, ôm gối đi ra ngoài.

“ Chàng đi đâu?”

“ Bây giờ trông nàng rất đáng ghét, ta đi tìm Đa Đa.”

Phòng ngủ vốn không phải là chỗ bàn bạc triều chính, nhất là lúc trượng phu còn đang hứng thú cao như thế, lại bị phê bình, nam nhân nào chịu được.

Mặc dù bà nương bên kia cũng rất thích xen bừa bãi vào mọi chuyện, ít nhất còn nói được lời dễ nghe.

Trương Quốc Trụ sắp đi ngủ liền nhìn thấy văn thư từ hành cung mang tới, mở ra xem liền bảo với tiểu lại:” Đi gọi Từ tri phủ tới đây, hắn có hướng đi mới rồi.”

Chẳng bao lâu sau Từ Ngũ Tưởng mặc thường phục ở ngoài đi vào, lãnh đạm nhìn Trương Quốc Trụ:” Bệ hạ thay đổi chủ ý rồi sao, sớm hơn ta dự liệu.”

Trương Quốc Trụ đóng dấu văn thư đưa tới:” Ngươi đoán đúng rồi, bệ hạ không lựa chọn di dân Nam Dương mà khai phát Liêu Đông, lần đầu đi 200 vạn, di dân từ Sơn Đông, Hà Bắc, Thuận Thiên Phủ.”

Từ Ngũ Tưởng mở văn thư ra xem, sửng sốt:” Sao lại còn có chuyện đốc thúc làm đường sắt?”

Trương Quốc Trụ hừ lạnh:” Một người mở hai phủ, cả Đại Minh chỉ có ngươi được bệ hạ ưu ái như thế.”

Từ Ngũ Tưởng rất tỉnh táo:” Đúng là thế, nhưng mà trừ ta ra, bệ hạ không tìm được ai thích hợp hơn, mai ta rời Yến Kinh ngay, trước đi Sơn Đông một chuyến, người nơi đó khá hứng thú với Liêu Đông.”

Trương Quốc Trụ nói:” Có thể cân nhắc Thuận Thiên phủ.”

Từ Ngũ Tưởng lắc đầu:” Nếu họ muốn đi Liêu Đông thì đã đi lâu rồi, trước kia ta điều cho Lý Định Quốc 5 vạn dân phu, ngươi có biết không, khi trở về là năm vạn ba. Những người đó chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi chân hoàng thành.”

“ Vậy ý ngươi muốn thế nào?” Trương Quốc Trụ hỏi:

“ Muốn khai phát Liêu Đông một cách nhanh chóng, thì phải cho sử dụng nô lệ.” Từ Ngũ Tưởng do dự hồi lâu cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng:

Trương Quốc Trụ không phản ứng.

Từ Ngũ Tưởng càng nói giọng càng lớn:” Muốn ta tiếp nhận chuyện khai phát Liêu Đông phải cho ta dùng nô lệ.”

Trương Quốc Trụ mặt không có chút biểu cảm nào.

“ Bằng vào cục diện Đại Minh ngày nay, chỉ dựa vào di dân thì còn lâu mới khai phát được Liêu Đông.” Từ Ngũ Tưởng chém đinh chặt sắt nói, hắn cho rằng mình đã tìm ra được biện pháp tốt nhất rồi, không quyết định thay đổi chủ ý nữa:

“ Bệ hạ không phái giám sát bộ giám sát hành trình của ngươi, còn nghĩ ngươi ở Trường An rồi, nếu lúc này ngươi đi tìm bệ hạ nói chuyện này, có tin từ nay về sau ngươi vào nhà xí cũng có người giám sát không?” Trương Quốc Trụ khịt mũi coi thường, hắn thấy hoàng đế sẽ không vì khai phát Liêu Đông mà mở cửa dẫn nô lệ vào:

Từ Ngũ Tưởng không nói hai lời rời khỏi phủ quốc tướng, đồng thời ngay tối ngày hôm đó cưỡi ngựa dẫn theo hộ lệ lên đường, hắn chuẩn bị tới Lạc Dương, sau đó dâng tấu cho hoàng đế, trình bày luận điểm của mình.

Trước kia hoàng triều Lam Điền không phải chưa từng sử dụng nô lệ quy mô lớn, trong đó ở Nam Dương, Tây Vực có quần thể nô lệ lớn tồn tại, nếu không có nô lệ, khai phát Nam Dương không thể nhanh như thế, cuộc chiến ở Tây Vực không thuận lợi như thế.

Nô lệ là thứ tốt, vậy thì phải lấy ra dùng, chứ không phải là vì thể diện mà bỏ thứ tốt.Đối với đám người Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng sẽ không có chuyện mù quáng phục tùng, chỉ cần điều bọn họ cho là đúng thì sẽ tranh thủ tới cùng.

Chỉ có điều bọn họ chú ý phương pháp, giống như Từ Ngũ Tưởng làm lần này, ngày đêm không ngừng chạy tới Lạc Dương, sau đó ngay lập tức viết ( Liêu Đông sử dụng nô lệ sớ), dùng hỏa tốc 800 dặm gửi cho Vân Chiêu.

Hắn chạy tốn công nhưng không uổng phí.

Làm thủ đoạn tiếp sau đó của Vân Chiêu không sử dụng ra được, vốn Vân Chiêu định lấy chuyện Từ Ngũ Tưởng trì hoãn ở lại Yến Kinh không lên đường để bắt chẹt hắn một phen, không ngờ hắn chạy mất rồi.

Giờ dùng cái cớ này không hay nữa.

Xem tấu sớ của Từ Ngũ Tưởng, Vân Chiêu biết đây chính là hậu di chứng của việc Vân Chương làm đường sắt sử dụng nô lệ.

Vân Chương làm được, sao Từ Ngũ Tưởng lại không được? Hắn chẳng những muốn dùng nô lễ khai phát Liêu Đông, làm đường sát nối liền Trường An với Yến Kinh, còn muốn mở rộng việc này tới mọi phương diện.Điều này tất nhiên là không được, Vân Chiêu không đồng ý.

Lê Quốc Thành cầm tấu sớ mà Vân Chiêu vừa phê duyệt, không chắc lắm nên hỏi lại:

“ Bệ hạ không đồng ý với kiến nghị dùng nô lệ của Từ Ngũ Tưởng sao?”

“ Chỉ cho phép dùng ở khai phát Liêu Đông và làm đường sắt thôi.”

“ Nhưng cánh cửa này mở ra, sau này muốn đóng lại e không có cơ hội.”

Vân Chiêu chỉ văn thư trong tay hắn:” Ngươi xem, còn chỗ cho trẫm từ chối sao, ngươi nên nhớ phải đưa tấu sớ này rồi sẽ đưa tới chỗ thái sử lệnh, còn đăng trên báo chí, để mọi người tham dự thảo luận. Cũng phải để Từ Ngũ Tưởng biết hậu quả, rõ ràng trẫm không muốn sử dụng nô lệ trong nước còn bức bách trẫm làm thế.”

“ Từ Ngũ Tưởng sẽ mở đầu việc quang minh chính đại sử dụng nô lệ ở Đại Minh ta.”

“ Đúng thế, cái tội danh này do trẫm gánh, ngươi báo cho Kim Hổ, Thi Lang, cùng các thị bạc ti, cho nô lệ cường tráng vào trong nước, nhưng chỉ tham gia kiến thiết đường sắt và khai phát Liêu Đông.”

Lê Quốc Thành nhận lệnh rồi đi làm.

Sau khi Nhật báo Lam Điền đăng tin, các nơi ở Đại Minh xôn xao, nhất là ở Ngọc Sơn đại học đường thảo luận kịch liệt nhất, người thư viện Ngọc Sơn vì không có lập trường, nhiều học tử lấy danh nghĩa cá nhân viết bài chỉ trích Từ Ngũ Tưởng.

Năm ngày sau Từ Ngũ Tưởng đã chạy tới Sơn Đông xem được tin tức trên báo chí, vo viên tờ báo ném đi, nói với phó quan theo cùng:” Kẻ nào kẻ nấy đều được lợi, vậy mà lại giả dối vờ vịt ra vẻ quân tử, đúng là không có liêm sỉ. Trương Minh, ngươi lập tức lên đường tới Hàng Châu thị bạc ti, nói với họ, ta muốn toàn bộ nô lệ cường tráng đưa vào nước, nhất định phải nói rõ, chỉ cần nam tử, không cần nữ tử.”

Trương Minh ngần ngừ:” Tiên sinh, thanh danh của người.”

Từ Ngũ Tưởng cười nhạt:” Thanh danh cái gì, mau đi làm đi, ta chỉ lo làm muộn thì giá sẽ tăng lên thôi.”

Trương Minh vội vội vàng vàng nam hạ, đi ngày đi đêm.Đợi khi Từ Ngũ Tưởng lần nữa cưỡi ngựa đi vào Yến Kinh, nhìn thành môn cao lớn, không kìm được tiếng thở dài, bọn họ rốt cuộc cũng trở thành quân thần chân chính.

Hắn không đi gặp Trương Quốc Trụ mà đích thân tới chỗ Vân Chiêu nhận ý chỉ, lấy tâm thái hết sức bình hòa nhận hai nhiệm vụ vô cùng gian nan này, không nói gì khác, chỉ cung kính rời hành cung.

Vân Chiêu cũng không nói gì với Từ Ngũ Tưởng, bình tĩnh tiếp nhận nô lệ vào Đại Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK