Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tư ấy không qua được mắt Trương Quốc Trụ, hắn cũng thấy không cần che giấu:” Lưu Gia Gia, người nghĩ cả nhà Lưu Bỉnh Hương quá đơn giản rồi, suốt dọc đường đi chúng ta kiếm được lương thực nhà họ luôn ăn nhiều chiếm nhiều, khi chúng ta tìm được chỗ nghỉ ngơi, nhà họ luôn giành chỗ tốt nhất ấm nhất, ngay cả nơi cho phụ nhân mang thai cũng tranh, có thể nói họ đã thành thứ họa hại trong chúng ta. Từ đầu tới cuối bọn họ không coi chúng ta là hương thân, loại người này không thể giữ.”

“ Trên đường đi đã đành, bây giờ chúng ta ở lại đây rồi, chúng ta là người từ ngoài tới, đây là đất của người Mông Cổ, nhất định họ không thích chúng ta, nếu bọn họ cho một chút lợi ích, gia gia nói xem, Lưu Bỉnh Hương có bán đứng chúng ta không?”

Lưu Ngọc Hòa thở dài:” Người rời quê mất giá, Quốc Trụ, cháu có nhiều kiến thức, nói xem đi làm cho người Mông Cổ là chuyện tốt hay xấu?”

“ Chúng ta là người làm nông, nơi này đang xây thành, thành trì xây xong không thể thiếu nông phu cung ứng lương thực, rau củ, địa vị sẽ dần quan trọng hơn, thành bách tính ở nơi này, mặc dù lương thực sau này làm ra được phải chia nửa cho người Mông Cổ, khổ một chút, song chỉ cần nhiều đất đai, vẫn ăn no bụng được, mà ở đây không thiếu đất.”

“ Lưu Bỉnh Hương đi theo người Mông Cổ thì sao? Có được cái gì? Thức ăn của bọn họ do người Mông Cổ cho, họ chẳng có gì hết, chỉ có thể làm mục nô, tức là mọi thứ đều thuộc về người Mông Cổ, bao gồm lão bà đanh đá của Lưu Bình Hương, người ta muốn bán, muốn giết đều được.”

“ Chúng ta khổ cực mười năm, còn có mảnh ruộng có ngôi nhà để lại cho con cháu, có ít thức ăn tích góp. Lưu Bỉnh Hương làm cho người Mông Cổ cả đời, hắn vẫn chẳng có gì, lại liên lụy con cái đời đời kiếp kiếp làm mục nô cho người ta.” Trương Quốc Trụ liên tục lắc đầu:

Lưu Ngọc Hòa nghe vậy mặt biến sắc:” Không, không tệ thế chứ?”

Trương Ngọc Trụ lại nói:” Lão bà của người Mông Cổ không thuộc về một người, chỉ cần không phải do mình đẻ ra, cha chết, con tiếp nổi, ca ca chết thì thuộc về đệ đệ, một số bộ tộc ít nữ nhân, cả nhà chung một nữ nhân không phải hiếm.”

“ Đó là phong tục của người ta, không có gì để chỉ trích, đất đai của họ rộng quá, người thì ít, không như vậy không sống được, nhưng dù sao không phù hợp với chúng ta.”

Mồm Lưu Ngọc Hòa há hốc.

“ Khi rời khỏi Tây Khẩu, nhiều người không biết tình hình nơi này, cứ đồn đại nhau rằng ra khỏi khẩu rồi không có quan phủ nữa, không ai thu thuế không ai hiếp bách, lương thực sau này trồng ra được là của mình, ai cũng nghĩ rằng kiếm mảnh đất tốt là có thể cắm rễ ở thảo nguyên.”

“ Thế nhưng đất đai trên thế gian đều có chủ, người ta sẽ thu thuế của chúng ta, sẽ bắt chúng ta đi lao dịch, người làm quan xưa nay có ai tốt đâu! Chúng ta phải đoàn kết lại, người ta mới nhìn cao hơn một bậc, chứ như nhà Lưu Bỉnh Hương, sớm muộn cũng bị người Mông Cổ hành hạ đến chết.”

“ Hả?” Lưu Ngọc Hòa cơ mặt co giật, tay chân lạnh giá:

Nhìn ông ta hồn siêu phách lạc rời đi, Trương Ngọc Trụ thở dài, trừ huyện Lam Điền ra, thiên hạ còn nơi nào sống yên ổn được, cũng vì thế hắn xung phong lên thảo nguyên.

Giải quyết xong việc của Lưu Bỉnh Hương rồi Trương Ngọc Trụ lại kiếm chỗ không người, co người lại, cằm đặt lên gối, tay cầm một mộc bài bằng gỗ hòe rộng một tấc, dài tấc rưỡi bị hắn cầm nhiều tới đen bóng, miệng khẽ ngâm nga:- Sinh ra là con người, phải sống cuộc đời của con người.Đó là quyền ông trời cho taTa có quyền vất vả lao động được ăn no bụngTa có quyền nuôi nằm dệt vải có áo ấm mặcTa có quyền học tập quản lý thế giới của taTa có quyền được sinh con đẻ cái ở cố thổ không bị bóc lộtNếu không thểTa phá vỡ thế giới cũ, lập nên thế giới mớiDù chết chẳng quay đầu.

Miệng ngâm nga mấy lượt, khuôn mặt u ám dần xuất hiện nụ cười, hắn đeo mộc bài lên cổ, đứng dậy dang tay đón gió lớn trên thảo nguyên lòng kích động vô cùng.

Hắn nhớ khi mình mặc áo bào trắng đẹp đẽ cùng các bạn học nâng rượu dưới ánh trăng nghêu ngao hát bài này, khi đó trăng tròn tròn, sao lấp lánh, gió Ngọc Sơn thổi tung vạt áo, người hắn nhẹ như chim én tựa hồ bay theo gió, khi đó bọn họ rạch tay cùng nhau thế thực hiện lý tưởng của mình.

Khi đó rượu rất cay, uống vào cổ như dao cắt.

Thời khắc này, tựa hồ quần áo rách nát trên người hắn có thể kháng cự được gió lạnh trên thảo nguyên, hắn thấy toàn thân ấm áp, đưa mắt nhìn bốn phương, chu vi trăm dặm quanh đây, còn có 99 người đồng hành của hắn, hoặc nhiều hơn, tất cả vì cùng lý tưởng mà tới đây.

Hắn tin vào thời khắc này còn có rất nhiều người đang đọc câu ca giống hắn, mang theo quyết tâm giống nhau, vì bản thân, vì con cháu sau này xông pha ra một thế giới thuộc về con người.

Một đội kỵ binh Mông Cổ từ phương xa chạy tới, Trương Quốc Trụ nheo đôi mắt vốn không lớn của mình, sau đó đổi sang khuôn mặt tươi sáng, chạy tới đón, từ xa đã lớn tiếng hô:” Các Mông Cổ lão gia, bọn ta đã chuẩn bị xong rồi, nửa tháng nữa mắt đất tan giá là có thể khai hoang.”

Tiền Thiểu Thiểu ghìm cương ngựa, nhìn thân hình còi cọc của Trương Quốc Trụ, lạnh lùng nói:” Ta còn tưởng người đợt một toàn là hảo hán sắt đá mạnh mẽ, không ngờ lại là thứ hèn mọn như ngươi, thật chán.”

Trương Quốc Trụ lòng chấn kinh, ngoài mặt không để lộ dấu vết, vẫn cười thật thà:” Mông Cổ lão gia, ở đây toàn là người chuyên cầy cấy, chỉ cần ngài mau chóng đưa bọn ta hạt giống, trâu cày, bọn ta có thể bắt đầu ngay, mùa xuân sắp tới rồi, vụ mùa không đợi ... Í, Tiền Thiểu Thiểu?”

Tiền Thiểu Thiểu đã tháo khăn che mặt nhảy xuống chiến mã, nói thản nhiên như không:” Ta không đọc thư tình của muội muội người, nàng ấy có nhảy lầu cũng không liên quan tới ta.”

Trương Quốc Trụ nhìn kỵ binh đi theo Tiền Thiểu Thiểu, tỏ ra cảnh giác:” Đều là người của mình à?”

“ Nói thừa, quy củ là do ta định ra, ngươi nghĩ ta sẽ phá hỏng quy củ sao?”

“ Thế thì tốt, thế thì tốt, muội muội của ta ngã gãy chân ....”

Tiền Thiểu Thiểu thấy Trương Quốc Trụ nhào bổ tới, hắn sớm có đề phòng, né ngay, nhưng đối phương vẫn liên tục tấn công, đành tóm lấy tay Trương Quốc Trụ giữ chặt:” Chuyện này về Ngọc Sơn rồi chúng ta tính.”

Trương Quốc Trụ thở hồng hộc giật tay lại: “ Chuyện này chưa xong đâu.”

“ Nói thật đấy, liên quan gì tới ta, ngươi có biết một ngày ta nhận được bao nhiêu bức thư tình không? Nếu cái nào mà ta cũng coi là thật thì con ta đã chạy khắp thư viện Ngọc Sơn rồi.” Tiền Thiểu Thiểu phiền phức phẩy tay:

“ Vô sỉ.” Trương Quốc Trụ tức tới toàn thân run lên, có điều chuyện này thực sự là không thể trách người ta, do muội tử nhà mình kém cỏi, đi thích cái thằng khốn kiếp:

Tiền Thiểu Thiểu khoác vai Trương Quốc Trụ: “ Chuyện này thực ra không tệ, muội tử ngươi bị ngươi chiều hỏng rồi, nghĩ mình đẹp tựa thiên tiên, vừa vặn cho một bài học tỉnh người. Ngươi mà cứ nuông chiều muội tử ngươi vô lý như thế, chỉ làm hại nàng, chúng ta là ai, làm việc gì thì ngươi tự rõ, tư tình nhi nữ nhàm chán là thứ vô dụng nhất.”

“ Ngươi nên cổ vũ muội mượi người tranh thủ moi hết học vấn trong bụng đám Hồng Mao quỷ mới là chuyện đúng đắn.”

Trương Quốc Trụ đẩy Tiền Thiểu Thiểu ra, lòng không thoải mái chút nào, bất kể là chuyện muội muội hay là vì dung mạo quá đẹp đẽ nữ tính của Tiền Thiểu Thiểu đều khiến hắn không thích gần gũi:” Ta không có thời gian gian lải nhải với ngươi, vẫn là câu nói kia, ngươi có thể thể cung cấp hạt giống và trâu cày cho ba vạn bảy nghìn năm trăm năm bảy ... À không năm mươi người hay không?”

“ Ngươi cũng thấy rồi đấy, mặt đất sắp tan giá, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, dựng nhà cửa cho họ an cư, kênh ngòi dẫn nước chưa thấy đâu, hoa màu không trồng được, năm đầu coi như vứt đi, còn liên lụy ở nhà phải tiếp tế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK