Giữa lúc tình hình đang căng thẳng thì một nhân vật tưởng chừng như bốc hơi khỏi nhân thế rồi đột nhiên xuất hiện trên tường thành, khiến Mộc Thiên Đào phải lên tiếng: “ Nơi này là tử địa Tào công tới làm gì?”
Mái tóc đen dày rất đẹp của Tào Hóa Thuần đã bạc trắng, sống lưng lom khom, từ ngày Vân Chiêu treo thưởng cái đầu của ông ta, ông ta chưa từng rời hoàng cung nửa bước. Thậm chí ngay cả ở trong cung thì ông ta cũng che giấu hành tung vô cùng kỹ lưỡng, không bao giờ ngủ hai lần cùng một chỗ, cứ như vậy mấy năm liền, không phải ai cũng biết được vị xưởng đốc khét tiếng một thời đang sống chui nhủi như chuột.
Bây giờ ông ta chẳng quan tâm nữa rồi, rời hoàng cung chỉ mang theo vài thái giam thân tín.
“ Lão phu sắp chết, ở đâu cũng thế cả thôi.”
“ Sao lại tới chỗ mạt tướng?” Mộc Thiên Đào cẩn thẩn đề phòng:
Tào Hóa Thuần mang một vẻ thản nhiên của người nhìn thấu sinh tử, nếu gắn thêm chòm râu sẽ có vài phần tiên phong đạo cốt: “ Tuy thân là kẻ khuyết tật, lão phu cả đời vẫn coi như thanh liêm, cũng chưa từng mưu hại ai, nhưng thanh danh chẳng dễ nghe. Đám quan văn gọi lão phu là yêm nhân, đám võ tướng thích gọi lão phu là yêm cẩu, giờ chỉ có thế tử còn gọi lão phu một tiếng Tào công, lão phu thấy ấm lòng rồi.”
Mộc Thiên Đào càng sái thoát: “ Vậy cùng chết ở đây cũng được.”Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng tù và dài, trước tiên là cờ xí rợp trời, sau đó là đám người đông nghìn nghịt, giống như đám mây đen kéo tới.
Quân tốt trên tưởng thành cảm tưởng đất đai dưới chân mình đang run rẩy, không ít người bất an nhìn quanh quất, tựa hồ muốn tìm đường bỏ trốn.
Tào Hóa Thuần đối diện với đại quân Lý Hồng Cơ tràn tới như thủy triều chẳng hoảng loạn, chỉ đám đông nói: “ Đám người đó trước kia đều là thuận dân của bệ hạ, giờ chỉ hận bệ hạ không chết.”
Mộc Thiên Đào nói đơn giản: “ Giết hết là được.”
“ Không giết hết được, kỳ thực đám người đó nhìn sai người, nếu nói trong thiên hạ có ai thực sự mong họ được sống đủ đầy thì nhất định là bệ hạ. Đáng tiếc, ở dưới đại thế như vậy, một người muốn bách tính được sống tốt lại phải không ngừng tăng thuế, khiến họ sống càng khổi hơn.” Tào Hóa Thuần mấy năm qua sống không tốt, chẳng làm được việc gì đáng kể, nhưng giác ngộ tư tưởng thì đã nâng lên một bậc:” Đôi khi lão phu nghĩ, nếu bệ hạ chỉ là chủ nhân của một nhà trăm khẩu, người sẽ là vị chủ nhân nhân từ nhất, được mọi người yêu quý ... Nhưng bệ hạ lại là chủ của ngàn vạn lê dân thiên hạ, bệ hạ thực sự không có năng lực cứu vãn cái nhà đang sa sút này.”
“ Bệ hạ rất đau khổ, mấy ai hiểu cho điều đó đây ...”
Mộc Thiên Đào tai nghe những lời sa sút của Tào Hóa Thuần, miệng vẫn không ngừng phát lệnh chỉ huy, địch vượt qua vạch đỏ đo đạc sẵn, lập tức khai pháo.
Dưới sự chỉ huy của hắn, hỗn loạn trên tường thành dần ổn định lại, ai nấy vào vị trí.
“ Trưởng công chúa rất tốt, là cô bé ngoan, ta biết công chúa sẽ chỉ mang tới phiền toái cho ngươi, ta vẫn muốn nói với ngươi, đừng vứt bỏ công chúa, nếu ngươi hứa không vứt bỏ công chúa, đồng sinh cộng tử với nàng, lão phu ắn có hậu báo.” Tào Hóa Thuần đưa ra đề nghị bất ngờ:
Mộc Thiên Đào hạ kính viễn vọng xuống, phất cờ hô lớn: “ Khai pháo!”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hồng Y đại pháo cỡ lớn trên tường thành lần lượt khai pháo, một chuỗi đạn pháo đen xì bắn vào quân trận tặc binh.
Khi Tào Hóa Thuần chuẩn bị rời đi, Mộc Thiên Đào mới nói: “ Tào công hạ thủ lưu tình, cho Mỹ Sác một con đường sống.”
Tào Hóa Thuần không hiểu: “ Thế tử nói gì vậy?”
Mộc Thiên Đào hạ thấp người lao tới, không biết từ khi nào trường thương gác trên tường thành đã nắm trong tay, như con độc long đâm xuyên ngực Tào Hóa Thuần.
Tào Hòa Thuần bàng hoàng nắm lấy cán thương nhưng đã quá muộn, lắp bắp: “ Vì sao, vì sao?”
Mộc Thiên Đào nhếch mép cười lạnh: “ Ông muốn khơi lên dã tâm của ta, ông chỉ muốn lợi dụng công chúa, lợi dụng ta để giết Vân Chiêu, ta đã cho ông cơ hội rồi, ông vờ như không biết, vậy đừng trách ta độc ác.”
Tào Hóa Thuần phun ra một ngụm máu, miệng lại cười: “ Ngươi, ngươi vốn là kẻ có dã tâm, nhát thương này lộ rõ điều đó, ngươi không thản nhiên như bề ngoài ... khụ, khụ.”
Mộc Thiên Đào nghiến răng: “ Ta đúng là có dã tâm của mình, thiên hạ này không thiếu kẻ có dã tâm, đều bị người đó dập tắt rồi, dã tâm đồng nghĩa với cái chết.”
Tào Hóa Thuần mỉm cười, tay buông cán thương ra, ho khù khụ: “ Thong thả, thong thả thôi, Vân Chiêu đã làm một chuyện rất nực cười, rất ngu xuẩn ... Bao năm qua ta luôn đợi y phạm sai lầm, nhưng y tiến từng bước rất vững chắc ... Ta đã cho rằng đời này vô vọng rồi ... Không ngờ, không ngờ lúc ta tuyệt vọng, y rốt cuộc kiêu ngạo tự mãn phạm sai lầm chí mạng.”
“ Ngươi học sự nhẫn nại, mười năm, hai mươi năm, dù là trăm năm, rồi ngươi cũng sẽ có cơ hội.”
Nói tới đó run run đưa tay lên: “ Cầm lấy vài vòng tay này, lão phu gom góp mười năm mới ....” Đáng tiếc ông ta chưa kịp nói hết đã trút hơi thở cuối cùng, thân thể bị trường thương đâm xuyên qua nên còn chưa ngã xuống.
Mộc Thiên Đào thoáng trầm mặc rút trường thương về, dùng mũi thương khều cái vòng dính máu. Hắn không xem vòng tay, nhét ngay vào trong ống pháo, sau một tiếng "
khai pháo" của quan binh chỉ huy, cái vòng tay đó bay đi ....
Bên cạnh hắn có mật điệp Lam Điền, chắc chắn là thế, chỉ là Mộc Thiên Đào không biết là ai thôi.
Dù khả năng rất thấp không có, Tào Hòa Thuần rời Tử Cấm Thành cũng đưa đưa mật điệp đó tới, cho nên lão già đó làm vậy là để Lam Điền hoài nghi hắn.
Muộn mất rồi, Mộc Thiên Đào lạnh sống lưng, lão già này đúng là âm hiểm đúng như lời đồn, hắn hiểu ra thì đã quá muộn, đáng lẽ không giết ông ta còn tốt hơn, giết Tào Hóa Thuần, mục đích của ông ta vẫn đã thành, hắn tin, tin tức liên quan tới kho tàng của Tào Hóa Thuần hẳn đã bắt đầu lan đi trong kinh thành.
Mà Mộc Thiên Đào hắn là người cuối cùng nhìn thấy Tào Hóa Thuần khi còn sống, đích tân ra tay giết ông ta, chuyện này sẽ khơi lên vô số suy tưởng.
Lòng người, đôi khi còn đen hơn mực, tàn nhẫn hơn sài lang.
Tào Hóa Thuần dùng tính mạng của mình để chôn xuống mầm họa của vương triều Vân thị mới ra đời.
“ Sư huynh nghe tin gì chưa, hình như không chỉ một kho tàng thôi đâu.” Khi Hạ Hoàn Thuần biết tin về kho tàng của Hạ Hoàn Thuần, lập tức đi tìm Hàn Lăng Sơn, giọng nói cho thấy rõ sự kích đọng của hắn:
Hàn Lăng Sơn thấy mắt Hạ Hoàn Thuần như phun ra ánh kim, bật cười bình thản:” Nghe nói bạc áp rương Đại Minh tích góp 300 năm tới 3700 vạn, giờ không cánh mà bay.”
Hạ Hoàn Thuần thất kinh:” Không thể nào, nhiều tới mức đó kia à? Sao thế được.”
Hàn Lăng Sơn nhún vai:” Ta cũng thấy thế, Đại Minh đã nát thành thế này rồi, nếu có nhiều bạc như vậy không dùng chẳng lẽ rắp tâm ép người thiên hạ làm phản hay sao?”
“ Đúng thế, ai đi ngu xuẩn tin vào chuyện này chứ.” Nếu là vài chục đến một trăm vạn lượng thôi, tuy không lớn, nhưng Hạ Hoàn Thuần sẽ rất vui vẻ chơi trò truy tìm kho báu một phen, nhưng nghe Hàn Lăng Sơn nói ra con số kinh khiếp như vậy hắn lại trở nên bình tĩnh:
Hàn Lăng Sơn lắc đầu:” Lý Hồng Cơ ở ngoài thành sẽ tin, chẳng những tin mà còn tin chắc trăm phần, bọn chúng sẽ nghĩ rằng Đại Minh bóc lột thiên hạ ba trăm năm có 3700 vạn lượng bạc là chuyện đương nhiên.”
Hạ Hoàn Thuần ngồi xuống:” Hắn hay dở gì cũng là một kiêu hùng cơ mà, sẽ không ngu ngốc thế chứ.”
“Không ngốc, nhưng đạo lý của hắn đơn giản lắm, bạc không thể mất đi, chỉ là không biết giờ trong tay ai thôi.”
Danh Sách Chương: