Ba ngày sau.
Vân Hiểu trở về mang theo hai cái vành mắt đen xì như gấu mèo.
Về cũng không giải thích với phụ thân mẫu thân vì sao mình có cái bộ dạng này, chỉ yên tĩnh ăn cơm, hiểu chuyện tới làm người ta đau lòng.
Bộ dạng Vân Chương cũng không khá hơn, thấy phụ thân nhìn mình cúi đầu nói:” Không đánh nổi ạ.”
“ Có Khổng Thanh giúp mà cũng không đánh nổi à?”
“ Khổng Thanh không chịu giúp, còn cho rằng hành vi của đệ đệ quá vô sỉ, ăn đòn là đáng đời.”
Vân Chiêu quay sang Vân Hiểu: “ Rốt cuộc con làm gì?”
Vân Hiểu lầm bầm trong miệng: “ Thằng đó ở thư viện yên tĩnh như con rùa, con dùng nhiều cách, bao gồm cả chiêu hiền đãi sĩ, hắn không để ý, nói hắn học là để bảo vệ lợi ích của Đại Minh, của bách tính, không phải để đánh nhau.”
Vân Chiêu gật gù:” Không tệ, đó là đứa bé ngoan, nói xem, con dùng cách gì để khiến nó đánh con?”
Vân Hiểu cẩn thận nhìn phụ thân, rụt rè nói:” Con chửi hắn là đứa trẻ không có cha.”
Vân Chiêu vừa nghe một cái, chân bất giác tung ra, đá Vân Hiển lăn lông lốc.
Nguyên Cẩm Y Vệ thiên hộ Viên Mẫn chết cực kỳ tráng liệt, thâm nhập vào hậu phương địch, bị bắt, thề chết không hàng, ngũ mã phân thây vẫn chửi bới địch.Đó là cái chết Hàn Lăng Sơn tự bố trí cho mình, nay đường hoàng ghi trên quân công, linh vị thờ trong anh liệt đường, Ngọc Sơn thư viện tiến hành giáo dục yêu nước còn kể sự tích vị liệt sĩ này.
Hàn Lăng Sơn luôn đích thân lau chùi linh vị đó, nhiều lúc còn rơi nước mắt, xem ra đó là người có thật, chẳng qua không phải tên Viên Mẫn thôi.
Còn Viên Vô Địch cùng mẹ hắn, với bốn tỷ tỷ vẫn sống trong trang viên Phượng Hoàng Sơn, mộ ở trong ruộng, mẹ Viên Vô Địch trông coi mộ đó mười một năm không cải gia.
Mấy năm qua Hàn Lăng Sơn chưa bao giờ đi thăm mẹ con họ, dù là lén đi cũng không.
Vân Chiêu tức giận vô cùng, thiếu chút nữa đá thêm một cái:” Con chủ động gây sự, lại còn vũ nhục liệt sĩ, thủ đoạn hèn hạ như vậy mà cũng dùng à, ăn đòn là đáng đời, kể cả tiểu tử đó không đánh, cha cũng đánh.”
“ Con thừa nhận con đáng bị ăn đòn, nhưng mà con làm thế có lý do, bây giờ trong lòng Viên Vô Địch, không, cả nhà hắn nhất định sẽ rất lo sợ vì đánh hoàng tử, nếu con rộng rãi tha thứ cho nó, không phải nhất định hắn sẽ rất cảm động à?” Vân Hiển bị đánh còn đắc ý:
Vân Chiêu không bình luận cái mưu hèn kế bẩn của nhi tử, có mẫu thân như Tiền Đa Đa, cơ bản xác định tính cách từ nhỏ rồi, nó chẳng thành quân tử đàng hoàng được. Có điều e là chuyện không đơn giản như tên ngốc đó nghĩ, mặt âm trầm hỏi:” Con uy hiếp cả nhà nó sao?”
Vân Hiển vội xua tay:” Con đâu hèn hạ như vậy, hắn có tỷ tỷ cũng ở thư viện, lúc hắn đánh con, tỷ tỷ hắn sợ lắm, thế nào cũng về mách mẫu thân.”
“ Không làm là tốt, nếu không đừng nghĩ một cú đá của cha là xong. Mà hai đứa võ công chẳng ra sao, Viên Vô Địch còn nhỏ hơn hai đứa hai tuổi, thiên hạ ai có sư phụ lợi hại hơn hai đứa nữa.”
“ Khổng tiên sinh nói, con luyện võ rất cần cù, căn cơ chắc chắn, đầu óc linh hoạt, sở dĩ không đánh lại Viên Vô Địch là vì thiên phú không bằng người ta.”
Vân Chiêu đá Vân Hiển một phát nữa nghênh ngang bỏ đi, thằng nhãi khốn kiếp dám chê gen của cha nó không tốt.
Khi về đại thư phòng, không ngờ Hàn Lăng Sơn cũng ở đó.
Vân Chiêu trêu:” Sao, định tới báo thù cho nhi tử à?”
“ Nhi tử của thần thắng, việc gì phải báo thù, với lại đây là chuyện tốt, đứa bé đó từ nhỏ được mẫu thân và tỷ tỷ nó chiếu cố hơi quá rồi, cho nó thêm chút động lực mới được.”
“ Ngươi chuẩn bị để con trẫm khiến cả nhà đó tan nhà nát cửa, sau đó để nhi tử ngươi vì bi thương quá độ, bộc phát hết tiềm năng, giết chết nhi tử hoàn khố của trẫm, hoàn thành câu chuyện báo thù hả?”
Hàn Lăng Sơn biết hoàng đế đang khó chịu vì con bị đánh, chỉ khẽ lắc đầu:” Thần có một huynh đệ đã chết, đứa bé đó thần giúp huynh đệ sinh thôi.”
Vân Chiêu nghe vậy ngoái lỗ mũi:” Sao trẫm nghe khó chịu thế nhỉ?”
Hàn Lăng Sơn thở dài:” Bệ hạ không hiểu đâu.”
“ Tất nhiên là trẫm không hiểu, con trẫm đều do trẫm tự sinh mà.” Vân Chiêu mỉa mai một câu, thấy hắn không chịu nói cũng không truy cứu nữa:” Dù sao trẫm không thể để ngươi lấy nhi tử trẫm ra lợi dụng, cho ngươi một đứa thích hợp hơn.”
“ Bệ hạ nói Khổng Thanh sao?”
“ Đúng, Khổng Thanh là thiên tài võ học hiếm có đấy.”
“ Vậy phiền bệ hạ an bài rồi.”
Trương Tú đứng ở bên tròn mắt nhìn, đường đường hoàng đế và đại thần lại đi thì thầm với nhau tính kế mấy đứa bé, dù hắn đã theo Vân Chiêu tới bốn năm rồi vẫn không cách nào hiểu được.
Hoàng đế làm sao lại hứng thú với chuyện này như thế cơ chứ.
Tiễn Hàn Lăng Sơn đi rồi, Vân Chiêu ngâm nga tiểu khúc mà Trương Tú không hiểu, phê duyệt văn chương.
Văn chương phải phê duyệt thực sự quá nhiều, Vân Chiêu mất cả buổi sáng cũng không thấy với đi là bao, đành thở dài đặt bút xuống, chuyện chung quy không thể làm hết được.
Trương Tú mang trà vào đặt trước mặt Vân Chiêu:” Hôm nay bệ hạ có vẻ rất vui.”
Vân Chiêu cầm cốc trà lên cười tủm tỉm:” Nói thẳng điều ngươi muốn nói đi.”
Trương Tú thở dài:” Bệ hạ, quân thần vẫn nên phân chia rõ ràng thì hơn, không nên quá thân mật.”
“ Ha ha ha, trẫm thà thảo luận với Hàn Lăng Sơn chuyện làm sao bồi dưỡng một đứa bé còn hơn là cùng hắn thảo luận quốc quân đại sự.” Vân Chiêu vỗ vỗ vai hắn:” Tâm cơ của ngươi quá nặng, cần phải mài rũa, đợi khi nào ngươi lý giải được tâm tư của trẫm thì có thể rời trẫm để làm chuyện muốn làm.”
Trương Tú rơi vào trầm tư, Vân Chiêu rời đại thư phòng tới viện tử, cây hồng trong viện tử đã bắt đầu rụng lá, trên cành là quả hồng bị sắc thu nhuộm đỏ, chỉ đợi sương thu tắm qua, loại đi vị chát, có thể ăn rồi.
Hạ Hoàn Thuần đứng dưới gốc hồng, người cao ráo, mặt mày đã không còn vẻ non nớt, đôi mắt sáng nay chứa đầy nụ cười.
“ Sao vậy, thực sự không muốn làm huyện lệnh Lam Điền nữa à?”
“ Ngọn núi này đệ tử đã leo qua rồi, hi vọng sư phụ cho đệ tử ngọn núi cao hơn để mài rũa.”
“ Ngươi muốn đi đâu?”
“ Biên tái ạ, mấy năm qua thần ở trung tâm vòng xoáy, lại kế thừa y bát sư phụ cho nên tuổi còn nhỏ ở vị trí cao, thần vẫn thấy dưới chân chưa vững, nên muốn tới biên ải, tốt nhất là ở nơi có thể nắm cả quyền quân chính, để thêm kinh nghiệm chấp chính một phương.”
Vân Chiêu không đáp mà hỏi:” Nói như thế thì ngươi đã đàm phán với Đoàn Quốc Nhân rồi à?”
Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Đệ tử đúng là đã liên hệ với Đoàn tướng quân, vốn muốn làm một vị phó tưởng dưới sự chỉ huy của hắn, nhưng mà Đoàn tướng quân nói ở Tây Vực tới phát ngán rồi, muốn về, đệ tử mặt dày tới xin sư phụ.”
Vân Chiêu chép miệng:” Ngươi không tị hiềm chút nào nhỉ.”
“ Đây cũng là tiêu chí cho thấy đệ tử đã hiểu chuyện, biết mình nên làm gì, có thể làm gì, làm sao để đạt được mục đích của mình.”
“ Còn có yêu cầu gì nữa không?”
Hạ Hoàn Thuần biết sư phụ đã thuận rồi, cười:” Không ạ, đệ tử chỉ mong sớm ngày đi Tây Vực, lo nếu tới muộn, Đoàn tướng quân sẽ giết hết kẻ địch ở Tây Vực mất.”
“ Yên tâm đi, Đoàn Quốc Nhân không phải Nhạc Phi, Hạ Hoàn Thuần ngươi không phải Nhạc Vân, các ngươi cứ thoải mái ở phía trước lập công, trẫm ở phía sau vỗ tay ủng hộ.”
“ Nếu đã thế đệ tử sẽ trả cho sư phụ một tây cương thật lớn.”
Vân Chiêu cười ha hả: “ Lễ vật tốt lắm, sư phụ ngươi được người ta gọi là lợn rừng, chứng tỏ trẫm có lòng tham vô cùng, nhất là đất đai, trẫm vĩnh viễn không chê nhiều.”(*) Nhạc Vân là con trưởng Nhạc Phi, chết cùng cha luôn.
Danh Sách Chương: