Sau cuộc nói chuyện rất dài với Đoàn Quốc Nhân, Lưu Ngọc Kỳ rất có thiện cảm với sĩ tử trẻ sinh ra đã thiếu một tai này, người ta chẳng những anh vũ bất phàm, lại còn bác học đa tài, dù Lưu Ngọc Kỳ cố gây khó dễ thế nào, Đoàn Quốc Nhân luôn đốn đáp trôi chảy.
Bậc tài học chí sĩ như vậy mà luân lạc tới trấn biên ải xa xôi, thật phí tài.
“ Ôi, nếu như ân sư vẫn còn, thiếu niên tuấn kiệt như ngươi, bản quan nhất định tiến cử ngươi cho ân sư, triều đình thiếu quan viên dám chém gai góc, dẹp phản loạn như ngươi, chứ không phải nho quan như ta.” Lưu Ngọc Kỳ cảm thán:Đoàn Quốc Nhân lắc đầu:” Không thể đâu, cho dù chưa qua đời, Ôn thái phó cũng sẽ không dùng người như ti chức, bất kể ti chức có quản lý địa phương đốt đẹp thế nào, cũng không bằng khoái cảm đánh bại chính địch trên triều đường của Ôn thái phó.”
“ Đại Minh ta chưa bao giờ thiếu nhân tài, chẳng qua là nhân tài một khi xuất hiện, nhanh chóng bị nắm trong tay người đương quyền, dù là một quân xe có thể hoành tảo thiên quân, cũng sẽ bị thay thế dễ dàng như quân tốt thôi. Triều đình sớm chỉ còn tranh đấu, không còn bách tính thiên hạ nữa rồi.”
Tuy người ta nói hơi thẳng, lại có ý chê trách ân sư của mình, song Lưu Ngọc Kỳ không giận, vì hắn có cảm xúc rất sâu ở chính chuyện này, vì tranh đấu, một sĩ tử chỉ biết đi thi, sau khi đỗ tiến sĩ sáu năm đã thành tri phủ, rồi cũng vì tranh đấu, sau khi ân sư của hắn qua đời, hắn bị đẩy tới Ninh Hạ trấn làm tri phủ, chuyện thăng giáng trên triều đã lâu rồi chẳng liên quan tới phẩm hạnh năng lực:” Quốc Nhân hiền đệ, người trong nhà đóng cửa nói thật nhé, kỳ thực ta chỉ luôn mong muốn làm học chính địa phương, ta tự tin ở vị trí ấy có thể làm rất tốt, dù là chốn man hoang như Ninh Hạ trấn, ta cũng có thể làm tiếng trẻ đọc sách vang vọng Hạ Lan Sơn. Nếu cho ta mười năm, ta sẽ biến mảnh đất đầy rẫy đạo phỉ này thành nơi sinh ra học tử cẩm tú.”
“ Phủ tôn thật có lòng.” Đoàn Quốc Nhân chắp tay, đối phương cũng tự biết trên đời này chẳng thể nào có chuyện tốt vô duyên vô cớ rơi lên đầu, thế nên chủ độc tỏ ý trao quyền, từ nay chỉ huyên tâm vào chuyện giáo hóa bách tính, không can dự vào việc khác:
Mặc dù Đoàn Quốc Nhân thấy rằng trong thời gian tới phải tập trung vào thay đổi thói quen phong tục người nơi đây, dễ họ tiếp cận văn hóa tư tưởng của huyện Lam Điền, chưa phải là lúc hưng vượng nho học.
Nhưng người ta đã có qua, thì hắn cũng phải có lại, dù sao chỉ cần Lưu Ngọc Kỳ không tùy tiện can dự, ngăn cản hắn là được. Có điều chuyện giết người hủy miếu còn phải tiến hành nhiều đợt nữa, tới khi dân phong triệt để đạt tới yêu cầu của hắn mới thôi, hi vọng vị tri phủ vẫn còn mang nặng tính thư sinh này có thể chịu được.
“ Bách tính nghèo khó ở phủ Duyên An sẽ được di cư tới trấn Ninh Hạ, khai phát triệt để nơi này. Nơi này mạng lưới sông hồ chằng chịt, hồ nước khắp nơi, lại có Hoàng Hà mỗi năm mang tới lượng lớn phù sa, là nơi thích hợp phát triển nông nghiệp, vẫn rất cần phủ tôn, chuyện giáo hóa đợi bách tính cơm no áo ấm cũng được.”
Còn một nửa mà Đoàn Quốc Nhân không nói ra là, hắn cũng có kế hoạch mười năm, biến ninh Hạ Trấn thành nơi cung cấp lương thực cho quân đội phía bắc, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cơ sở cho đại quân tây tiến bắc phạt.
Những chuyện này nếu để lan truyền ra ngoài, ắt khiến dư luận xôn xao, không có lợi cho huyện tôn, nên Đoàn Quốc Nhân mới giữ lại Lưu Ngọc Kỳ, để hắn làm tri phủ, chính là đem toàn bộ chuyện chém giết ở đây biến thành đảng tranh, như thế bách tính địa phương mới có thể yên tâm khai phát Ninh Hạ.
Quan viên đánh nhau không phải chuyện của bách tính, có người chết cũng là do không tự lượng sức xen vào chuyện thần tiên đấu đá thôi, bách tính chỉ cần lo việc của mình sẽ không sao cả.Đây là thủ đoạn hạn chế đấu tranh ở cao tầng mà Vân Chiêu dùng, nhưng Đoàn Quốc Nhân học theo thì hắn bóp méo đi ít nhiều, chỉ cần để bách tính nghĩ rằng đó là đấu tranh cao tầng là đủ, còn đấu tranh thực sự diễn ra ở đâu, bách tính không cần biết.
Khi Đoàn Quốc Nhân lập kế hoạch cho cuộc thanh trừng này thì hắn cũng chuẩn bị sẵn thủ đoạn ve sầu toát xác.
Lưu Ngọc Kỳ là đồng hương của Ôn Thể Nhân, cũng là đệ tử nhập thất của Ôn Thể Nhân, năm ngoái Ôn Thể Nhân bệnh chết ba ngày, Lưu Ngọc Kỳ bị Chu Duyên Nho tước đoạt quan chức hộ bộ lang trung, tới trấn Ninh Hạ làm tri phủ, đám quan viên đi theo Ôn Thể Nhân cũng lần lượt trở giáo.
Thông qua Mật điệp ti, Đoàn Quốc Nhân điều tra rõ ràng về Lưu Ngọc Kỳ, sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện ra, người này là bảo bối.
Người này tự nhận mình là thanh lưu, ở kinh sư làm quan cũng liêm khiết, đạo đức cá nhân càng không thể chỉ trích, vốn được Ôn Thể Nhân bồi dưỡng làm người đứng đầu hệ phái trong tương lai. Đáng tiếc, người này tính tình thật thà, không thích tranh đấu trên triều, một lòng muốn dùng đạo đức văn chương vang danh thế nhân, bị Chu Duyên Nho đuổi khỏi kinh thành, nếu biết biến thông một chút, từ chức về quê là được.
Nhưng mà Lưu Ngọc Kỳ lại thực sự dẫn cả nhà không ngại đi xa ngàn dặm, trai qua muôn vàn vất vả tới được trấn Ninh Hạ hẻo lánh làm vị quan phủ hữu danh vô thực.
Chàng sĩ tử đơn thuần này sau khi nhìn thấy hoàng đế mặc long bào sờn rách vẫn quên ăn quên ngủ vì nước, nên muốn dùng mạng để giúp hoàng đế lập lại bình yên cho trấn Ninh Hạ.
Tới đây gần một năm, hùng tâm tráng chí của hắn bị cát vàng dần dần ăn mòn, nơi này chẳng những có cát vàng, còn có mã tặc, thổ hào cùng với thế lực chùa miếu cường đại, càng có bách tính coi quan phủ như cường đạo.
Thế là người đọc sách từ tháp ngà bước ra hoàn toàn tuyệt vọng.
Chính vì thế Đoàn Quốc Nhân mới thấy Lưu Ngọc Kỳ là bảo bối, còn là đại bảo bối, một đại bảo bối có thể đối diện với chủ phụ Chu Duyên Nho trên triều đường, giúp huyện tôn ảnh hưởng tới người đọc sách Giang Nam.Đoàn Quốc Nhân cùng với đám đồng song thảo luận vô số lần, sau đó rút ra kết luận, nếu như Lưu Ngọc Kỳ có thể biến trấn Ninh Hạ thành nơi thóc cá đầy kho, vậy hắn có thể đường mây rộng bước tới thẳng trước hoàng đế, ảnh hưởng tới quyết sách của hoàng đế.Đồng thời một văn nhân Giang Nam tài hoa đạo đức không thể chê trách sáng tạo ra một vùng đất Giang Nam biên tái, khiến bao nhiêu sĩ tử Giang Nam sùng bái?
Lưu Ngọc Kỳ đất nhiên là không có bản lĩnh biến một trấn Ninh Hạ hỗn loạn thành vùng giàu có trù phú như thế, nhưng Đoàn Quốc Nhân tự nhận là mình có.
Quan trọng hơn nữa huyện tôn đã hạ lệnh khai phát trấn Ninh Hạ, thu hút lưu dân Thiểm Bắc, chấm dứt tình trạng tặc khấu Thiểm Bắc nhiều nhu rươi.
Bọn họ hiểu hơn ai hết tặc khấu từ đâu mà ra!
Nghèo! Nghèo! Nghèo!
Chỉ có một miếng cơm để no cái bụng, dân phong sẽ không còn hung hãn nữa, cũng chẳng có ai sinh tâm tư tạo phản.Đem người nghèo dựa vào trời kiếm miếng cơm di cư tới trấn Ninh Hạ sông ngòi chằng chịt, như vậy không còn đạo tặc nữa, bách tính khổ nạn cần Quan Trung liên tục tiếp máu mới thoi thóp được cũng sẽ thành người sáng tạo tài phú cho huyện Lam Điền.Đồng thời đây cũng là cách giảm đói nghèo kinh tế nhất, tiết kiệm nhất, huyện Lam Điền chỉ cần bỏ ra một bộ phận chi phí di cư, năm nay bị lũ lụt, kê cốc mất trắng, nhưng nhờ mưa to, ngọc mễ, khoai lang, khoai tây trống ở đất hạn trên cao được mùa, khi những thứ cây này cần nước nhất, ông trời cho nửa tháng mưa lớn.
Tất cả trong mắt Đoàn Quốc Nhân, đó là ông trời đang giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại....
Hôm nay dừng ở đây.
Danh Sách Chương: