Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Đa Đa rất thích còn ly miêu thuần một màu trắng trong lòng Vân Nương, mấy lần nàng muốn đón lấy để ôm, lần nào cũng bị Vân Nương đánh bạt bàn tay tham lam đi.

“ Nếu con có thể sinh cho ta một đứa cháu để bế, ai thèm con mèo này.” Vân Nương bĩu môi nói, té ra bế ly miêu còn có hàm ý:

Tiền Đa Đa hơi dỗi:” Con bào Tần vương phi tặng một con khác.”

“ Nằm mơ đi, đây là ly miêu Xiêm La, là món quà Xiêm La vương tặng cho hoàng tộc, Tần vương phi chỉ có một con thôi.” Vân Nương gãi cằm con ly miêu lông xù lim dim ngủ trong lòng:” Không sinh được, các ngươi lấy gì đòi hỏi chứ?”

Phùng Anh theo thói quen bị mắng là cúi đầu, nàng không như Tiền Đa Đa sống bên Vân Nương từ nhỏ nên không phải kiêng kỵ nhiều, có thể đối đáp vài câu.

“ Ừm, đám điền hộ năm nay trông thật đáng mừng, kẻ nào kẻ nấy đều gia sản dư dả không giống người vay nợ nhà chúng ta. Con xem tên mặc áo choàng lông gấu kia, ngồi ở trên tuyết mà còn toát mồ hôi, chà chà, giờ chẳng còn kẻ nào mang ruột tượng nữa, toàn mang vàng mang bạc không ra làm sao, nếu có kẻ nào kêu lỗ với vi nương, phái Vân Kỳ tát vỡ mồm … Lại còn dẫn cả tiểu thiếp tới nhà chúng ta khoe khoang, chán sống rồi.”

Mặc dù không thể dẫn hai nhi tức phụ đi xuyên qua đám đông một cách thiếu quy củ, Vân Nương vẫn ngồi trên cao bình phẩm đám đông phía dưới khắp lượt.

“ Mẹ, năm nay mẹ phát tài, có phải tiền chia cho con cũng được tăng một ít không? Mỗi quý có 500 lượng bạc, chẳng đủ tiêu gì cả.” Tiền Đa Đa ôm cánh tay Vân Nương làm nũng:

“ Tần vương phi một năm chỉ có 2000 lượng, viện tử của con có một ba tử ba nha hoàn, làm gì không đủ tiêu.” Vân Nương gạt tay Tiền Đa Đa đang giảu mỏ ra, mỉm cười với Phùng Anh:” Vi nương biết tiền của con không đủ tiêu, để ta tăng lên mỗi quý 1000 lượng.”

Phùng Anh rối rít nói:” Đủ ạ, đủ ạ, mỗi con và Tiểu Sở, 500 lượng đã là quá nhiều.”

Vân Nương vỗ mu bàn tay Phùng Anh:” Con còn phải nuôi cả đám người ở Phục Ngưu Sơn mà, con đã gả vào Vân thị, không lý nào để người đi theo con phải ăn rau nuốt cám.”

“ Con cũng phải nuôi cả đám này ...”

Tiền Đa Đa lại kéo tay Vân Nương, trong lúc nàng ghen tỵ Vân Nương thiên vị Phùng Anh hơn, Phùng Anh lại hâm mộ sự thân mật tùy ý như mẹ con ruột giữa Tiền Đa Đa và bà bà của mình.

Năm nay Lưu Như đánh xe tới, mặc dù xe ngựa của nàng không phải là loại tốt, nhưng cũng là xe ngựa mới chắc chắn.

Theo sau xe ngựa còn có xe đẩy, do một hỏa kế trẻ đẩy đi, trên xe có cái rương gỗ, trông có vẻ không phải nhẹ.

Trướng phòng tiên sinh của Vân thị rất thế lợi mà mắt cũng rất chuẩn, nếu người tới đeo vàng đeo bạc, song đeo cái túi nhẹ hều thì không đủ tư cách vào lều ăn thịt uống rượu.

Ngược lại người mà nhìn một cái là biết tinh minh mẫn cán như Lưu Như, mang theo cái rương nặng, dù nữ nhân đó dẫn theo một lão bà bà và nữ hài tử, vẫn ân cần chào hỏi mời vào lều nghỉ ngơi.

Lão bà bà thấy trong lều còn có vài người khác y phục hoa lệ thì hơi sợ hãi, Lưu Như không ngại một tay kéo bà bà, một tay kéo khuê nữ đi vào hết sức tự nhiên, thi lễ với người ngồi quanh sau đó ngồi xuống rót nước cho bà bà khuê nữ.

Trong số người ngồi đó có người nhận ra nàng, Hà chưởng quầy của Liên Thịnh Hiệu chắp tay:” Lưu chưởng quầy năm nay phát tài lớn đấy nhé.”

Lưu Như mỉm cười đáp lễ:” Nhờ phúc của Hà chưởng quầy, năm nay cuộc sống ổn định, kiếm được đồng rau đồng cháo, làm ông chê cười rồi.”

“ Nghe nói đổi bạc vụn sang đồng bạc tiêu hao tới hai phân.”

“ Là hai phân năm, nếu Hà chưởng quầy có ý thì chúng ta hợp tác?”

Hà chưởng quầy cười khổ:” Lưu chưởng quầy quá coi trọng Hà mỗ rồi, kiếm tuy nhiều, nhưng nguy hiểm cũng lớn, quan gia mà chỉ cần thay đổi chính sách hiện hành một chút là mất rắng, ta không có gan như cô.”

Lưu Như cười khẽ, không nói thêm nữa, luận tới gan làm ăn, người này đúng là nhát như chuột, nàng phán đoán tiền tệ chủ yếu trong thiên hạ sau này chủ yếu sẽ chuyển từ bạc vụn sang đồng bạc, chuyện mà huyện Lam Điền thi hành, hiếm có cái nào không thành, nên mới có quyết tâm lớn như vậy.Đây mới là khởi đầu thôi, nàng tới Vân thị không phải chỉ đề chia hoa hồng, còn muốn vay của Vân thị thêm nhiều đồng bạc, nàng nghĩ chuyện này không khó.

Không ngừng có thương cổ được trướng phòng Vân thị gọi đi, không bao lâu đắc ý trở về, lúc này mới ăn uống nói cười, như muốn ăn bù tiền vừa đưa đi vậy.

Lưu Như ngồi như nam tử, tự rót tự uống, rất uy phong.

Khi trướng phòng Vân thị gọi tới tên nàng, Lưu Như nói với bà bà:” Người trông Nhiếp Nhiếp, con đi rồi về.”

Nàng đi lên một cái đài cao, nơi này có thể nhìn thấy nửa khung cảnh thành Ngọc Sơn chìm trong tuyết trắng bao la đẹp như tiên cảnh, thân là nữ tử, nàng được vén rèm đi vào lều lớn dựng trên đó, thấy bên trong có một đám nữ tử.

Vân Nương ngồi chính giữa, một nữ tử mặc váy vàng nhạc đẹp quá mức đứng sau đám lưng, một nữ tử khác mặt thanh thoát nghiêm nghị, ngồi thẳng lưng từ lúc nàng vào là cứ nhìn suốt.

“ Bái kiến phu nhân, Lưu Như khấu đầu với người.” Lưu Như quỳ xuống thảm lông lún tới mắt cá nhân:

Vân Nương chỉ Lưu Như nói với hai nhi tức phục:” Chính là cái nhà rách nát này, lần nào tới cũng chiếm hết lợi của nhà ta mới chịu, năm nay chẳng biết lấy gì của nhà ta đây.”

Lưu Như nghe ra Vân Nương không hề có ý trách mình, liền mang rương gỗ tới trước mặt nàng mở ra:” Năm nay lợi nhuận chia cho phu nhân là một nghìn bốn trăm lượng.”

Tiền Đa Đa chỉ liếc mắt qua rương bạc trắng lóa đó một cái:” Ít vậy thôi sao?”

Vân Nương bật cười:” Thế là tốt rồi, dù sao nhà ta bỏ vốn có 2 lượng, mới ba năm thu về nhiều như thế, có gì mà không hài lòng.”

Phùng Anh nghe vậy nhìn Lưu Như càng chăm chú.

Trướng phòng rất nhanh kiểm tra xong sổ sách, viết giấy cho Lưu Như, vậy là năm nay kết toán xong.

Lưu Như không định rời đi, mà khấu đầu với Vân Nương:” Nếu phu nhân giao bạc thu được hôm nay cho tiểu phụ nhân quản lý, tiểu phụ nhân có thể giúp số tiền này tăng thêm ba thành trong vòng nửa năm.”

Tiền Đa Đa mắt đảo một vòng, nói ngay:” Mẹ, nếu mẹ giao tiền cho con, nửa năm con trả cho mẹ bốn thành.”

Vân Nương không nói, Phùng Anh đứng dậy đi tới trước mặt Lưu Như:” Chỉ là cái trò dùng bạc đổi ra đồng bạc, lại dùng đồng bạc đổi bạc ăn chênh lệch mà thôi, Lưu thị, ta còn chuyện làm ăn lớn hơn nữa đây, ngươi muốn làm không?”

Lưu Như chưa dám trả lời, người có thể ngồi cạnh Vân Nương thì ắt là quý nhân, nhưng nàng chưa biết là ai sao dám nói bừa.

“ Ta có một đội quân, những năm qua chinh chiến không ngừng, ít nhiều có thu hoạch, ta muốn cung ứng quân nhu cho đội quân này, đồng thời tiêu thụ chiến lợi phẩm, để cuộc sống phụ nhân trẻ nhỏ trong quân tốt hơn, ngươi dám nhận không?”

Vân Nương thấy Lưu Như nhìn mình hỏi ý liền chỉ Phùng Anh:” Nhi tức phụ của ta.”

Lưu Như mừng rỡ tức thì đoán ra ngay thân phận hai thiếu phụ này, thi lễ:” Tiểu phụ nhân xin nghe thiếu phu nhân sai bảo.”

Tiền Đa Đa sao chịu để Phùng Anh lấn lướt mình:” Không được, mẹ, con muốn dùng số tiền này để kiếm tiền.”

Vân Nương vỗ vỗ tay Tiền Đa Đa:” Vậy thì mỗi đứa một nửa ... Lưu thị, ngươi thấy sao?”

Lưu Như quỳ lạy:” Tiểu phụ nhân muốn vay một vạn lượng, không dám nhiều hơn.”

Vân Nương cười vui vẻ, mỗi năm đấu với Lưu Như là chuyện nàng mong đợi nhất ngày thu hoạch này, năm nay cũng thế.

Trò vui đã xem xong, Lưu Như cũng đã bị Phùng Anh trưng dụng, tiếp theo chỉ là chuyện tiền bạc qua lại buồn chán mà thôi.

“ Đa Đa, con thích tiền thì ở lại mà xem đi, vi nương về nghỉ một chút.”

Phùng Anh đỡ Vân Nương đi, Lưu Như hớn hở tiễn chân, Tiền Đa Đa nhìn cả lều toàn bạc bĩu môi đá cái rương bạc Lưu Như mang tới, dẫn đám Hà Thường thị về viện tử của mình.

Vân Chiêu cuối năm đi thi sát quân doanh Phượng Hoàng Sơn, tới lúc về thì chuyện "điền hộ" tới chia hoa hồng trước đại trạch vẫn diễn ra tưng bừng.

Hôm nay là ngày mẹ vui nhất, Vân Chiêu mới dám bạo gan đi thăm mẹ, vào nội trạch, biết mẹ đi thắp hương cho cha, đi theo vái một cái.

Chưa nói được gì thì mẹ đã khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn chuẩn bị niệm kinh, thở dài ngồi xuống cùng, lấy sách kinh trên bàn cúng, đọc cùng mẹ.

Vân Nương mới gõ mõ được vài cái chợt dừng lại, hỏi một câu không đầu không cuối:” Thực sự là vấn đề của con sao?”

Vân Chiêu biết mẹ muốn nói gì, mặt thống khổ vô cùng:” Mẹ, cần nói chuyện này bây giờ không?”

“ Huyền Kinh sư thái ở Bạch Y am khám cho Phùng Anh và Đa Đa rồi, bọn chúng rất khỏe mạnh, không có triệu chứng gì trở ngại đường con cái.”

Vân Chiêu nóng nảy gõ mõ:” Mẹ có muốn tụng kinh nữa không?”

Vân Nương chỉ bài vị trượng phu trên bàn thờ: “ Đọc to lên, cha con cũng muốn nghe đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK