Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chiêu nghe câu trả lời của Lưu Tông Mẫn thì vỗ tay bốp bốp: “ Quả nhiên là hảo hán trong người Tần chúng ta, nói rất hay, nếu ngươi đã nói như thế rồi thì cứ làm như vậy đi, ngươi và Vân thị không còn dính dáng gì nữa, rót rượu.”

Thanh y nữ tỳ tới rót đầy bát rượu mạnh, Vân Chiêu nâng bát lên mời Lưu Tông Mẫn, cả hai cùng ngửa cổ uống cạn.

Uống rượu xong, Vân Chiêu thấy Lưu Tông Mẫn định nói thì xua tay: “ Hôm nay khí thế của ngươi bị Vân Dương đoạt rồi, tinh thần cũng bất ổn, lúc này thương lượng chính sự sẽ bất lợi cho ngươi, về bẩm với Sấm vương, ta với hắn tới nước này rồi không tránh được nữa, phải thảo luận cho rõ chuyện thiên hạ.

Lưu Tông Mẫn hắng giọng một tiếng, điều chỉnh lại tâm tình: “ Nếu đại đầu lĩnh đã có ý muốn hội đàm với Sấm vương, vì sao đại hội anh hùng ở Tương Dương lại không tham gia, chẳng lẽ đại đầu lĩnh lo bị Sấm vương hại sao?”

Vân Chiêu mỉm cười nói: “ Tín nghĩa là hai chữ để dùng với hảo hán như ngươi hay Vân Dương, sẽ không có ở chỗ ta và Sấm vương đâu, hai người chúng ta gánh trên vai sinh tử tồn vong của trăm vạn người, quan trọng hơn bất kỳ tín nghĩa nào.”

“ Vả lại quần hùng thiên hạ có hi vọng lên vị trí cứu ngũ chí tôn chỉ có Sấm vương và Vân mỗ mà thôi, số còn lại là xác khô trong mộ, nếu đã thế còn gặp mà làm gì.”

Lưu Tông Mẫn nhìn Vân Chiêu mắt sao mày kiếm, lời nói hành động đều phong độ hơn người, lòng thầm tán thưởng, không hổ tên kiêu hùng một phương. Không khỏi nhớ năm xưa từng gặp Vân Chiêu khi còn nhỏ, đã hết sức ấn tượng với đôi mắt sáng thâm sâu như chứa cả bầu trời đó, nếu khi đó hắn chọn ở lại Vân thị sẽ thế nào?

Lòng bình tĩnh lại rồi, sao không hiểu chuyện trước tiên là giấy nợ, sau là mộ phụ mẫu đều do Vân thị chuẩn bị trước, chuyên lấy ra đối phó hắn.

Dù là thế trong lòng hắn vẫn ngẫm lấy Sấm vương và thiếu niên nho nhã này so sánh một phen, kết quận ra sao có lẽ mãi mãi chỉ một mình Lưu Tông Mẫn mới biết.

Vân Chiêu nhặt lại cờ rơi, bày lại kỳ phổ, tựa hồ giữa đất trời giờ chỉ còn y và bàn cờ, không có ai khác nữa.

Lưu Tông Mẫn lặng lẽ chắp tay, khẽ thở dài tháo dây buộc ngựa, rút trảm mã đao nhảy lên tuấn mã đen chậm rãi rời khỏi sơn cốc yên tĩnh, cửa sơn cốc nhìn lá cờ lợn rừng, lúc này cảm giác khác hẳn rồi.

Không so được.Đó là phán đoán trực quan nhất của hắn với Vân Chiêu.

Trước kia hắn không phục bất kỳ ai trong thiên hạ, cho dù là hoàng đế trong Tử Cấm Thành, hắn cũng thấy mình có thể kéo xuống ngựa.

Nhưng đối diện với Vân Chiêu yên tĩnh xếp kỳ phổ, hắn cảm giác người này hòa vào núi xanh phía sau làm một, vững trãi vô cùng."

Kiêu hùng không nói chuyện tín nghĩa, thụ giáo rồi." Lưu Tông Mẫn ngồi trên ngựa, nghiêm túc chắp tay với lá cờ kia.………… ………………

“ Ta cứ tưởng Lưu Tông Mẫn là nội gián của ngươi.” Vân Dương cởi khải giáp nặng nề vướng víu ra, bẻ cho Vân Chiêu nửa củ khoai lang, ngồi xuống ăn ngon lành:

Dương Hùng cũng muốn ăn khoai lang lắm, đáng tiếc Vân Dương không cho hắn, luận tới nướng khoai, Vân Dương có thể xưng thiên hạ đệ nhất, tên đó luôn có thể tìm ra được củ khoai thích hợp đem nướng nhất trong biển khoai, hình thành cả lý luận nướng khoai của mình.

“ Loại người như hắn không hợp làm nội gián.” Vân Chiêu xoay mặt đi không nhìn Vân Dương mới cắn miếng khoai nóng, rất ảnh hưởng tới tâm trạng:

Vân Dương chỉ Dương Hùng:” Vậy loại bạch diện thư sinh này thì sao, ta thấy hợp lắm.”

“ Cũng không được hắn tâm tư tỉ mỉ, biết nhiều nhớ dai, ai lại đem dùng làm nội gián.”

Dương Hùng thở phào, hắn lo huyện tôn nghe Vân Dương phái hắn đi làm gian tế gì đó.

“ Trong số người ta biết, ngươi nói ai thích hợp nhất?” Vân Dương ăn khoai lang nướng ngày một có kỹ năng, rất sạch sẽ, không cần bóc vỏ, chỉ dựa vào vào răng có thể ăn sạch phần mang vị đường cháy thơm ngon nhất:

“ Từ Ngũ Tưởng, nếu điều kiện cá nhân của hắn tốt hơn một chút rất thích hợp, làm nội gián quan trọng nhất là nhập tâm vào nhân vật. Có điều càng nhập tâm thì khi về không thể để hắn gánh trọng trách, vì làm việc này tâm lý ít nhiều có vấn đề, chí ít thì không thích hợp làm các nhiệm vụ công khai nữa.”

Dương Hùng, Vân Dương rất tán đồng, ít nhất ở chuyện tâm lý có vấn đề họ chịu đủ rồi, Tiền Thiểu Thiểu chứ ai.

“ Vậy ngươi thấy Lý Hồng Cơ sẽ phái ai tới thương lượng chuyện gặp mặt? “ Vân Dương hỏi:

“ Lý Nham! “ Vân Chiêu không suy nghĩ lấy một giây, đáp ngắn gọn:

“ Sao ngươi khẳng định thế?”

“ Vì có người nói cho ta chứ sao, hỏi thừa.”

Lý Nham là phó quân sư của Lý Hồng Cơ, có thể xem là nhân tài mới xuất hiện , Dương Hùng ăn củ khoai lang nướng bị Vân Dương loại bỏ, hỏi:” Huyện tôn, người này là trượng phu của Hồng Nương Tử, vậy ...”

Vân Chiêu biết ý hắn hỏi gì, xua tay: “ Không cần nể mặt Phùng Anh, nghe nói tên này mồm mép ghê gớm lắm, đừng cho hắn cơ hội nói chuyện.”

Dương Hùng tranh thủ cơ hội: “ Vậy nhờ Vân Dương tướng quân nướng thêm cho mấy củ khoai, đợi hắn tới, cho uống thêm ít nước lạnh là đủ đối phó.”

“ Cao chiêu! “ Vân Dương cười hô hố giơ ngón cái lên:Đối với loại người như Lý Tín ( Lý Nham), Vân Chiêu ngay cả gặp mặt hắn một lần cũng chẳng có hứng, những thanh y nữ tỳ đã dọn dẹp xong nhà tranh, lò lửa cũng đốt lên, bên trong ấm áp lắm rồi, vào ngủ một giấc thoải mái hơn ngồi ngoài vờ vịt uống gió bắc xếp kỳ phổ. Quan trọng nhất là khỏi phải ngửi rắm thối của Dương Hùng.

Lần này gặp mặt Lý Hồng Cơ chủ yếu là để cầm chân hắn một tháng, cứ gặp rồi Vân Chiêu cũng chẳng biết là mình phải nói gì, gặp hay không gặp chẳng có mấy ý nghĩa.

Lý Hồng Cơ rất trọng yếu trong toàn bộ kế hoạch của Vân Chiêu, nên hiện giờ mà nói, y chẳng hề muốn trở mặt với người ta, nếu nói chuyện bằng binh đao sẽ tước giảm nghiêm trọng thực lực của Lý Hồng Cơ, không có lợi cho tương lai.

Thực lực người này nay như mặt trời chính ngọ, vừa mới ở Tương Dương biên luyện đại quân, đem đại quân chia làm tiền hậu tả hữu, thêm vào quân bản bộ liền có sáu doanh nhân mã.Đào thải một nhóm già yếu, tăng cường kiến thiến kỵ binh, thậm chí có số lượng nhỏ hỏa khí, có điều trong tay hắn lại có không ít thuốc nổ, làm thực lực hắn tăng mạnh.

Chính bởi vì binh cường mã tráng, thuốc nổ sung túc, hắn mới sinh ý chiếm lấy toàn bộ Hà Nam.

Lần này hắn không còn xuất toàn quân nữa, bắt đầu đưa binh lực xuống phỏng thủ địa phương một cách có kế hoạch, ví như Tương Dương, hắn phái mãnh tướng Viên Tông Đệ cùng hai vạn tinh nhuệ canh giữ.

Trong quá trình tác chiến liên tục tác chiến với quan binh, Lý Nham đích thực có tác dụng.

Vì như cách "đánh trận thuê" trứ danh là do hắn hiến cho Lý Hồng Cơ."Đánh trận thuê" tức là một khi sắp giai chiến với quan binh, không đợi quan binh xông tới, chúng sẽ vứt các loại vật tư tiền lương đầy đất rồi chạy, quan binh đói khát tất nhiên là lao vào nhặt chứ không truy đuổi.

Quan binh thu được chiến lợi phẩm sẽ thỏa mãn về báo công, nói là mình chém được bao nhiêu tặc khấu, thu về bao vật tư, do có vật tư làm chứng nên thường được triều đình ban thưởng.

Như thế tặc khấu biến thành nắm quyền chủ động chiến trường, một khi tặc khấu thực sự tấn công, quan binh đa phần vứt bỏ khí giáp.

Vân Chiêu nghe cách tác chiến này mà ngạc nhiên, lệnh mật điệp ti tra kỹ, kết quả tin báo lên còn hoang đường hơn cả lần đầu y nghe được.

Mật điệp ti non trẻ của huyện Lam Điền tra ra, chẳng lẽ Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng ăn sâu bén rễ mảnh đất này mấy trăm năm không tra được? Quan viên, tướng lĩnh ở tiền tuyến không biết.

Bọn họ biết hết, nhưng chẳng ai nói cho hoàng đế, cả thế giới này đều đang lừa Sùng Trinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK