Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm qua Vân Chiêu không phải chưa từng nghĩ tới kết cục của đám người Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung suy đoán lớn nhất của y là nhưng kiêu hùng bọn họ khả năng chiến tử sa trường.

Không bao giờ nghĩ tới một ngày bắt sống được Trương Bình Trung, hơn nữa con nghe hắn kêu lên "

bệ hạ tha mạng."

Cứ nghĩ loại cự khấu như Trương Bình Trung phải mang tư tưởng không thành công cũng thành nhân, loại người này đồ sát hàng vạn người, coi mạng người như cỏ rác lại tiếc mạng mình như thế.Đoán chừng khi đại quân của hắn gian nan khổ chiến ở tây nam sớm thì bản thân hắn đã có ý đào vong.

Một người ích ích kỷ tới mức nào lại vứt cả đám nghĩa tử, vứt bỏ đám bộ hạ trung thành theo mình tới chết để bỏ trốn một mình như thế chứ.

Cùng là người làm thủ lĩnh, nhưng Vân Chiêu thực sự nghĩ không ra, tự hỏi bản thân từ khi chết, mới có thể vứt bỏ thủ hạ, chỉ cần còn một hơi, nên cố gắng tới cùng.

Vân Chiêu châm một điếu thuốc ngồi trên ghế, không có được đáp án từ bản thân, y liền hỏi đám Trương Quốc Trụ:” Các ngươi có từng nghĩ tới chuyện nếu chúng ta thất bại nên làm sao không?”

Hàn Lăng Sơn cười thản nhiên:” Chết là xong.”

Trương Quốc Trụ gật đầu không cần nghĩ nhiều: “ Thần cũng vậy, thậm chí ý định phục hận cũng không có, thua thì đành chấp nhận thôi.”

Tiền Thiểu Thiểu lại nghĩ một lúc rồi nói:” Các ngươi ở trước chống địch, ta sẽ dẫn lão tổ tông, tỷ tỷ ta, Vân Chương, Vân Hiển, Vân Xước và gia quyến các ngươi bỏ chạy, kiếm nơi không ai tìm ra để sống, không quay lại phục hận nữa, sống an lành làm thuận dân cho người ta.”

Từ Ngũ Tưởng cau mày, hắn không phải loại người chịu từ bỏ:” Các ngươi đều không muốn chờ cơ hội khác phục hận à?”

Tiền Thiểu Thiểu khoát tay:” Đám người chúng ta lúc thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả còn không thành công, ngươi hi vọng đám con cái chúng ta làm được à? Thời thế qua rồi thì sống ngoan ngoãn là được.”

Trương Bình Trung nghe mấy người họ nói chuyện cười càng lớn:” Gia gia lúc khởi sự đâu muốn làm hoàng đế, chỉ muốn ăn no thêm vài bữa, ngủ thêm vài mỹ nhân, đòi lại được 100 tiền mà quan phủ nợ là được. Không ngờ càng làm càng lớn, lão tử đành phải làm hoàng đế, cho các ngươi biết, dù làm hoàng đế cũng không phải là lão tử muốn.”

“ Lúc đầu hàng Sùng Trinh là lão tử đầu hàng thật, nếu tên cẩu hoàng đế đó thật lòng đối xử với ta, ta thậm chí có thể giúp hắn diệt những tên tặc khấu khác.”

“ Tức là tức ở chỗ cẩu hoàng đế chỉ tin lão tử có ba thành, chẳng những không dùng lão tử, còn luôn muốn phân tán từng chút một nhân thủ giữ mạng của lão tử.”

“ Vân Chiêu, trong ba tên cự khấu chúng ta, chỉ có ngươi là nhắm vào vị trí của Sùng Trinh, ta và Lão Lý không có tâm tư đó, chỉ cần Sùng Trinh cho ít tiền lương, mỹ nữ là bọn lão tử sống khoái hoạt cả đời rồi, chẳng có chuyện gì là không thể thương lượng.”

“ Đáng tiếc, tên cẩu hoàng đế đó lại là kẻ mù mắt, dốc hết quốc lực ra đi bao vây ta và Lão Lý, lại bỏ sót ngươi. Cẩu hoàng đế đáng lẽ phải trọng dụng ta và Lão Lý, sau đó dốc sức toàn thiên hạ tiêu diệt Lam Điền ngươi.”

“ Đó mới là chuyện tên hoàng đế ngu xuẩn đó nên làm.”

“ Nhiều năm trước, ta gửi cho Lão Lý không dưới mười phong thư, yêu cầu hắn liên hợp với nghĩa quân hắn, giết Lam Điền các ngươi. Nhưng mà mỗi khi bọn ta đạt thành nhất trí, tên Sùng Trinh khốn kiếp đó lại phái binh ra tay với bọn ta, làm kế hoạch phải gác lại, để ngươi có cơ hội trưởng thành.”

“ Khi ngươi ở thảo nguyên tác chiến, bọn ta đã chuẩn bị binh mã, giáp kích Lam Điền từ hai hướng, lúc đó bọn ta có 40 vạn quân, vào được Quan Trung là tâm huyết của ngươi trôi theo dòng nước.|

“ Đáng tiếc Tôn Truyền Đình đuổi Lão Lý khắp nơi, lão tử bị Hồng Thừa Trù áp chế ở Hồ Bắc không cựa quậy được, chỉ phái được đám cự khấu khác vào Quan Trung, vì lực lượng không đủ mà bị đánh tan.”

“ Vân Chiêu, ta hâm mộ ngươi, khi cả thiên hạ đánh nhau thì ngươi kiếm đủ thanh danh ở thảo nguyên, ngươi chiếm hết lợi ích của huynh đệ lục lâm.”

“ Cái ghế ngươi đang ngồi do xương cốt huynh đệ lục lâm bọn ta chất thành.”

“ Vân Chiêu, tha cho ta một con đường sống đi, ta sở dĩ vứt bỏ tất cả là vì muốn sống vài năm tử tế của con người, dù quay về Thiểm Bắc chăn cừu cũng được.”

“ Sau này ngươi làm hoàng đế, ta chăn cừu, lần này có chết đói cũng không làm hoàng đế nữa.”

Trương Bình Trung lúc đầu còn có chút khảng khái hào hùng, cuối cùng chẳng biết nói đụng tới nỗi đau nào trong lòng lại khóc ròng ròng ...

Vân Chiêu mặt trắng bệch, đó là vì bị lửa giận thiêu đốt tới cùng cực, vươn tay rút đao bên không Hàn Lăng Sơn, lê ngược lưỡi đao, tới trước mặt Trương Bỉnh Trung, Tiền Thiểu Thiểu liền tóm tóc hắn kéo lên, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, trương đao bách luyện vung lên ...

Nhát đao đó cực nhanh, cực chuẩn, có thể nói là nhát đao chấn động nhất của Vân Chiêu từ lúc luyện võ tới giờ.

Cái đầu của Trương Bỉnh Trung nhanh chóng được cắt xuống.

Nhãn quang của Tiền Thiểu Thiểu rất tốt, khi trường đao chém đứt cổ, tay hắn rũ một cái, đầu của Trương Bỉnh Trung tức thì rời cổ, còn dùng thảm dày bọc lấy đầu, không cho máu chảy quá nhiều, dù sao nơi này thành sản nghiệp của tỷ tỷ hắn rồi.

Còn Hàn Lăng Sơn thuận tay cầm hũ gốm đen chụp lên cái cổ không đầu.

Máu trào ra bắn vào trong hũ, phát ra tiếng động hãi người.

Trường đao chặt đầu người không dính chút máu nào.

Vì có sự phối hợp của Tiền Thiểu Thiểu và Hàn Lăng Sơn, trên mặt đất không có mấy máu, Vân Chiêu trả lại đao, lạnh nhạt nói: “ Giết cả đi, hôm nay giết một tên Trương Bỉnh Trung giả, Trương Bỉnh Trung thực sự vẫn ở trong rừng rậm Nam Dương liều mạng kháng cự.”

Một câu nói đã xác định tính chất sự việc.Đây là Trương Bỉnh Trung giả.

Trương Bỉnh Trung thật không cầu xin, Trương Bỉnh Trung Thật không bỏ lại huynh đệ sinh tử, Trương Bỉnh Trung thật sẽ chiến đấu tới binh tốt cuối cùng cũng không nhận bại.

“ Cái chết của Trương Bình Trung giả không được ghi lại, không được lan truyền, người tham dự phải giữ kín.”

Những tên phỉ đồ tham dự vụ thảm sát toàn bộ bị chặt đầu, xử lý rất sạch sẽ, trừ mùi máu tanh trong phòng hơi đậm một chút ra thì không còn dấu vết gì nữa.

Mọi người tiếp tục tham qua tiểu viện tử đẹp đẽ này, khi ra tới cửa, Vân Chiêu đột nhiên nói:” Chúng ta kiếm một nơi yên tĩnh uống rượu đi.”

Trương Quốc Trụ hỏi nhỏ:” Có phải là loại nơi không say không về không ạ.”

Vân Chiêu gật đầu:” Không say không về.”

Hàn Lăng Sơn nói trước:” Uống rượu thì chỉ uống rượu thôi nhé, các ngươi đừng có mà mượn rượu nói mấy chuyện không đâu đấy.”

Từ Ngũ Tưởng cười khẩy:” Chỉ cần ngươi quản được cái miệng của mình, không ai thừa cơ nói gì cả đâu, Thiểu Thiểu, ngươi nói sao?”

Tiền Thiểu Thiểu rửa tay xong quay về nói:” Từ khi ta làm cái nghề này là luyện được bản lĩnh có say cũng không nói lung tung rồi, các ngươi muốn cạy miệng ta cũng không nổi đâu.”

Nam nhân muốn uống cho thống khoái thì phải tránh xa loại sinh vật lão bà.

Cho nên không thể uống ở nhà.

Thân là hoàng đế, Vân Chiêu muốn kiếm một chỗ uống rượu khá là dễ dàng.

Vì như nha môn của Thuận Thiên phủ.

Theo lý mà nói thì hoàng đế không vao nha môn thần tử, giống quan lớn không nha môn cấp dưới, chuyện này rất kỵ húy.

Có điều giờ Thuận Thiên phủ không có tri phủ chính thức, vị trí này do Trương Quốc Trụ thay mặt, nên mọi người đều là khách nên không sao cả.

Vân Chiêu uống cạn cốc rượu thứ nhất, tới ly rượu thứ hai mới nâng cốc rượu thứ hai mới nâng lên nói với mọi người:” Chúc Trương Bỉnh Trung lần sau sẽ chết thật tráng liệt.”....

Hôm nay dừng ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK