Lưu lý trưởng xách gọi thịt mỡ kia tiếp tục đi khắp thị tập, không phải kiểu cưỡi ngựa xem hoa, mà quan sát rất cẩn thận, thi thoảng quát chủ sạp này, mắng chủ sạp kia, ngứa mắt còn giơ chân đá. Giữa đường gặp một người quen ăn mặc lam lũ, ngồi trong sạp có chút thất thần, liền ôn tồn hỏi vì sao lại sa sút như thế, phải chăng là có người nợ tiền hay không?
“ Tiểu nhân chỉ thiếu bà nương chứ không thiếu tiền.” Chủ sạp ỉu xìu xìu nói:
Chuyện này thì quan phủ không giúp được, nhưng Lưu lý trưởng có vẻ kinh nghiệm lắm, thì thầm gì đó vài câu, tiểu thương phiến sáng mắt đứng dậy chạy ngay, chẳng để ý gì tới quán xá.
Lưu lý trưởng vội giữ tay hắn:” Bà nương không chạy đi đâu mất được, nhưng mà đũng quần ngươi rách kìa, không khâu lại đi, đen xì xì khoe ra ngoài còn thành ra cái thể thống gì nữa.”
“ Ồ, tiểu nhân cứ bảo sao hôm nay lại mát thế, té ra là rách quần ... Nhưng mà, Lưu lý trưởng, liệu có bà nương nào vì thấy quần tiểu nhân rách mà nhìn trúng tiểu nhân không?” Tiểu thương phiến cúi đầu nhìn, thấy hàng họ của mình rất uy phong, cảm thấy không nên giấu đi mới phải:
“ Cút xéo !” Lưu lý trưởng co chân đá tiểu thương phiến, làm đám đông xung quanh cười rộ cả lên.
“ Thế mới là quan phủ chứ ...! “ Sử Khả Pháp ánh mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, tay nắm chặt tới gân xanh chằng chịt, miệng ông ta khen nhưng lòng lại đau đớn:
Cảnh tượng này đáng lẽ phải xuất hiện ở kinh sư dưới chân thiên tử, phải xuất hiện ở quê hương thánh nhân, phải xuất hiện ở Giang Nam giàu có văn hoa, cứ không nên xuất hiện ở vùng biên xa xôi man rợ, nơi phố chợ thương cổ tụ tập hôi tanh mùi tiền này.
Bây giờ Sử Khả Pháp hi vọng nhất lại là thấy cường đạo hoành hành, ức hiếp bách tính.
“ Không cần hoài nghi đâu, đây là chuyện thường ngày ở huyện Lam Điền thôi.”
Một ấm trà sứ thanh hoa đẹp đẽ bống nhiên xuất hiện trước mặt Sử Khả Pháp, đồng thời mấy tấm bình phong nhanh chóng xuất hiện biến cái bàn trong quán trà ông ta ngồi thành không gian độc lập.
Sử Khả Pháp nhìn người đang rót cho mình chén trà vàng vàng, hỏi nhỏ:” Người hay quỷ?”
“ Hiện mỗ đang quản nhân sự, tất nhiên là người, không phải quỷ.”
“ Mỗ thường nghe, người quân tử dẫu khát mấy cũng không uống trộm nước suối, người liêm khiết dẫu đói mấy cũng không ăn miếng bố thí. Vậy mà huynh bỏ thiên tử, vứt đạo nho sinh, nhận đạo tặc làm chủ, ăn bổng lộc thấm đẫm huyết nhục bách tính, có hổ thẹn không?”
Lô Tượng Thăng cũng tự rót cho mình một chén trà, thong thả đáp:” Huynh cũng nhìn thấy rồi, thuế má ở huyện Lam Điền do bách tính chủ động nộp lên, không hề có chuyện bóc lột chèn ép, không có chuyện thuế lại nửa đêm vào nhà, lão ông vượt tường, lão phụ phải xung quân.”
“ Bách tính trốn trong dãy Tần Lĩnh cũng bảo nhau kéo nhau xuống núi, kiếm ăn từ ruộng, không còn ai đi làm chuyện cướp bóc nữa, nam cày cấy nữ dệt vải, thương cổ giữ được đạo, binh sĩ cầm qua bảo vệ biên cương, ai ở đúng chức vị người đó. Nếu thiên hạ như thế còn là ổ tặc, Lô Tượng Thăng này hận Đại Minh không thể thành ổ tặc hết.”
Sử Khả Pháp tuy nặng lời, nhưng không phải tức giận mà bi thương:” Vậy thì thánh thiên tử phải làm sao đây? Tuy nói vua coi thần như cỏ rác, thần coi vua như kẻ thù, thế nhưng thiên tử không người hồ đồ, chỉ vì bị kẻ gian che mắt, thần tử chúng ta phải giúp thiên tử phò chính triều cương, lập lại trật tự, trả cho Đại Minh một bầu trời trong sáng, như thế mới là tận đạo nhân thần, chứ không phải theo thứ tặc muốn làm hại Đại Minh.”
“ Mỗ gia bị thiên tử chém đầu rồi, à không phải, nếu không có Hiến Chi bôn ba còn bị chém ngang lưng ấy chứ.”
“ Sinh tử là chuyện nhỏ mà thôi, ấy vậy mà làm đổi tiết tháo của Kiến Đấu huynh à?”
Lô Tượng Thăng buông tiếng thở dài chỉ phố chợ tấp nập: “ Mỗ gia không vì cái chết mà đổi ý, mà vì chuyện người sống mới ngẫm lại.”
Sử Khả Pháp coi trà như rượu, nâng chén uống ực một cái, biết đối phương không thể lay chuyển, giọng quyết liệt:” Đợi ngày binh đao gặp nhau, Kiến Đấu huynh không cần hạ thủ lưu tình.”
Lô Tượng Thăng gật đầu:” Hiến Chi có cơ hội giết ta cũng đừng bỏ lỡ.”
Hai người cùng nâng chén cạn sạch, chén vơi nhưng lòng thêm trĩu nặng.
Ngoài kia phố chợ vẫn ồn ào, trong này hai người liên tục rót trà uống, nhưng trà lại chẳng thể say.
Sử Khả Pháp cuối cùng cũng mân mê chén nói ra:” Ta một mình một phó dịch một con lừa, tới Nam Kinh nhậm chức, khó làm nổi chuyện gì, nếu Kiến Đấu huynh giúp ta, nói không chừng làm nên được chuyện lớn.”
Lô Tượng Thăng không đáp.
“ Huyện Lam Điền thực sự khiến người ta lưu luyến thế sao?”
“ Ta là người, tất nhiên muốn ở chốn nhân gian, không thể ở quỷ vực.”
Sử Khả Pháp phẫn nộ:” Thiên hạ Đại Minh sao lại là quỷ vực?”
“ Còn không phải sao?” Lô Tượng Thăng đứng dậy kéo ống tay áo Sử Khả Pháp:” Huynh chỉ mới thấy đất thương cổ của huyện Lam Điền, mỗ gia dẫn huynh đi xem huyện Lam Điền thực sự.”
Sử Khả Pháp cố tình nói:” Mỗ chỉ muốn xem nơi quân cơ trọng địa thôi.”
“ Phượng Hoàng Sơn cách đây không xa, đường xá thuận tiện, muốn xem cũng được thôi.” Lô Tượng Thăng đưa tay mời:
“ Mỗ muốn lên thư viện Ngọc Sơn gặp ma đầu văn đàn có được không?” Sử Khả Pháp cố tình gây khó dễ:
Lô Tượng Thăng vẫn gật đầu:” Có chi không được, nếu huynh muốn gặp huyện tôn Lam Điền, mỗ cũng có thể an bài.”
Sử Khả Pháp khép mắt thở dài, đột nhiên thấy mình già nua yếu ớt:” Thôi đi, mỗ thế đơn lực mỏng, không gặp Vân Chiêu cũng được.”
Trong khi Lô Tượng Thăng hội diện riêng ở quán trà nhỏ thì trong đại thư phòng của Vân Chiêu lại chật kín người.
Không chỉ Tiền Đa Đa, Dương Hùng có mặt, tám vị tiên sinh của thư viện cũng không vắng ai, cả Chu Quốc Bình chưa tới huyện Thanh Thủy nhậm chức.
Bọn họ đang tích cực tiến cử cho Vân Chiêu người thích hợp để thuộc cấp của .... Sử Khả Pháp.
“ Trương Phong hiện là học sinh năm thứ tư của thư viện, người Ứng Thiên Phủ, từng theo Cố Viêm Vũ làm thư lại một năm, trong nạn châu chấu ở Sơn Tây thể hiện được năng lực tổ chức điều phối xuất chúng.”
“ Không được, Trương Phong là người không giỏi giao tiếp, bụng có tài hoa, lại không biết biểu đạt ra, nếu không tiếp xúc lâu ngày sẽ không nhận ra sở trường của hắn, muốn làm thư lại của Sử Khả Pháp vậy cần thời gian tiếp xúc rất dài.”
“ Còn Đàm Bá Minh thì sao, học sinh năm thứ ba thư viện Ngọc Sơn, người này làm việc suy tính kỹ càng, mồm mép khép léo, có tài tùy cơ ứng biến.”
“ Không nên, không nên, Đàm Bá Minh có tư chất, nên để ở thư viện dạy bảo thêm vài năm hẵng xuất sơn, bây giờ đã đi làm việc thực ngay, bằng vào tâm tư quá hoạt bát của hắn, sau này không học được nữa, thành tựu cả đời sẽ bị hạn chế ở đó.”
“ Không nhất định phải là nam, Chu Quốc Bình thì sao? Luận năng lực, luận kinh nghiệm đều thích hợp, bây giờ lại còn xinh đẹp như thế?”
“ Chẳng may bị Sử Khả Pháp lôi đi thị tẩm thì sao?”
“ Lão nương giết ngươi.”
Vân Chiêu một tay chống cằm gần như bò ra bàn nhìn đám người trong phòng, y chẳng hiểu vì sao sau khi Sử Khả Pháp đến huyện Lam Điền lại khiến những người này hưng phấn như thế.
Nhất là sau khi bọn họ biết tình cảnh của Sử Khả Pháp liền như cá mập ngửi thấy mùi máu, con nào con nấy từ dưới nước sâu bơi tới, lượn vòng quanh ông ta.
Nghe khiến nghị lung tung của họ, Vân Chiêu nhạy cảm phát hiện, cơ hội ngàn năm để mình nhúng tay vào Giang Nam xuất hiện rồi.
Vì đám người này toan tính giết lão phó của Sử Khả Pháp, rồi đúng dúng Sử Khả Pháp cô độc nhất thì người những bọn họ phái đi sẽ tiếp cận, sau đó trải qua đồng cam cộng khổ, Sử Khả Pháp phát hiện ra tài năng của những người đó ... Cuối cùng để Sử Khả Pháp có thể cống hiến tới giọt máu cuối cùng vì Đại Minh.
Danh Sách Chương: