Trương Phong nghe câu trả lời với thái độ đắc ý cùng nụ cười gằn ác độc của Triệu Chí thì mặt tối sầm lại, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt hắn hỏi chuyện không liên quan: “ Ngươi là học sinh khóa mấy của thư viện?”
“| Hạ quan là học sinh khóa 9. “ Triệu Chí phát hiện sắc mặt Trương Phong khác thường, không hiểu vấn đề gì, cẩn thận đáp:
Trương Phong nghiến răng nói: “ Tại sao khóa 9 lại dạy ra cái thứ như ngươi?”
Triệu Chí giật mình biến sắc: “ Học trưởng thận trọng lời nói.”
Trương Phong cười nhạt: “ Câu này ta không chỉ dám nói trước mặt ngươi, trước mặt sơn trưởng ta cũng dám nói, không chỉ như thế, ta muốn về hỏi Từ sơn trưởng xem, rốt cuộc có dạy ngươi văn tự ngục thịnh hành thì gây là hậu quả gì không?”
Triệu Chí không sợ, lạnh lùng nói: “ Giám sát bộ có quyền giám sát thiên hạ.”
Trương Phong nhìn hắn chằm chằm một lúc thấy Triệu Chí không hề lui bước, biết tên này tâm trí kiên định, không phải nhất thời đắc ý mà tư tưởng sai lệch của hắn đã hình thành, còn tin tưởng chuyện mình làm là đúng, không thèm giải thích thêm, về chỗ ngồi, ném trả văn thư: “ Ta không phê, ngươi đi giám sát thiên hạ đi.”
Triệu Chí nắm chặt văn thư, giận dữ nói lớn: “ Phủ tôn, ngài đang dung túng nghịch tặc, đây là hành vi nguy hiểm.”
“ Ta dung túng thì sao? Chỉ cần ta không ký, ngươi chỉ có thể nhìn. Ngoài ra ta gửi văn thư cho bộ trưởng Tiền của các ngươi, hỏi hắn vì sao lại phái thứ như ngươi tới.”
“ Hoan nghênh phủ tôn hỏi, hạ quan lên tới vị trí này không phải nhờ nịnh bợ ai hết. Nếu là người thường hát Chính khí ca, hạ quan chỉ cười cho qua, nhưng vấn đề người đó là Sử Khả Pháp, trong tiếng hát điên cuồng của ông ta ... Hạ quan nghe thấy chất chứa sự không cam lòng. Người này danh tiếng quá lớn, ảnh hưởng vẫn còn, không thể không phòng.”
Trương Phong lắc đầu:” Không cần, chuyện này bỏ qua ở đây, còn ngươi nhất định phải rời Khai Phong, người như ngươi nên giám sát ngoài biên cảnh, không thích hợp ở trong nước. Bệ hạ thi hành nhân chính trong nước, quyết không thể để loại người khắc bạc như ngươi ở lại, ta sẽ báo chuyện này lên.”
Triệu Chí hừ một cái cầm văn thư bỏ đi.
Trương Phong khẽ thở dài:” Đúng là khóa sau không bằng khóa trước, ngay cả ông già hết thời cũng khiến bọn chúng khẩn trương đề phòng thế sao, thiên hạ đã yên ổn rồi, thực sự không thể giết chóc thêm nữa ...”
Loạn thế dùng trọng hình là để nhanh chóng khôi phục lại trật tự xã hội.
Cả Đại Minh này bị Trương Bình Trung, Lý Hồng Cơ cướp phá một lượt, rồi đại quân Lam Điền đi qua như lược chải qua một lượt, kẻ nên giết đã giết rồi.
Những người còn lại đều là hài lòng với xã hội hiện tại, không nên quá hà khắc.
Cho dù vẫn còn kẻ mang lòng dạ bất chính, đa phần là nhắm vào tài sản, lão bà, khuê nữ nhà người ta thôi, chứ nói trên đời này còn ai dám nhăm nhe thiên hạ của Vân Chiêu thì oan cho người ta quá.
Trương Phong khi ở Ứng Thiên Phủ giết bao nhiêu người, bản thân hắn chẳng nhớ rõ nữa, khi đó hắn cho rằng những kẻ kia là ngựa hại bầy nên xuống tay không hề mềm lòng.
Giờ thì khác rồi.
Bắt giết người là chuyện của pháp luật, không thể do ý chí con người phán định ai nên sống, ai phải chết.
Sử Khả Pháp không hề biết mình vừa mới trải qua một kiếp nạn, bình yên về tới nhà, tâm trạng vui vẻ làm cả thê tử và lão mẫu ngạc nhiên.
Việc đầu tiên ông ta làm là đem ruộng của lão phó trả cho lão phó.
Sau đó ông ta bán đi nơi ở trong thành, dùng tiền mua thêm hai con trâu, vung bút viết bốn chữ "
Canh độc truyền gia" ở trên cửa.
Người nhà bị hành vi của Sử Khả Pháp làm sợ hãi, cho rằng ông ta bị điên, Sử Khả Pháp kệ họ nhìn núi xa nói:” Thế này mới là sống.”
Khi Trương Phong tới thì Sử Khả Pháp đang làm ruộng, kỹ thuật ông ta khá tệ, luống cày xiêu vẹo, chỗ nông chỗ sâu.
Dù vậy ông ta từ chối người khác giúp đỡ, thành thử một mình làm việc ngoài đồng, trông vô cùng bi tráng.
Sử Khả Pháp từ nhỏ đã thể hiện thiên phú đọc sách trác tuyệt, chuyện nhà nông, ông ta vô cùng tinh thông. Chỉ là đó vẻn vẹn tinh thông trên sách vở thôi, chứ còn ở trong cuộc sống, ông ta chưa từng ra đồng.
Bây giờ ông ta học bù.
Trương Phong nhìn cảnh này, cởi áo ngoài, lặng lẽ đi tới giúp Sử Khả Pháp giữ cày.
Sử Khả Pháp quay sang nhìn thấy Trương Phong, không tỏ ra ngạc nhiên, tiếp tục làm việc.
Một mẫu ruộng, hai người làm cả buổi sáng mới xong.
Trong suốt quá trình đó, hai người không ai nói với nhau điều gì cả.Đi tới gốc liễu trên bờ ruộng, Sử Khả Pháp ngồi xuống cởi mũ cỏ , lấy hồ lô nước treo lên cây đưa Trương Phong.
Trương Phong uống xong lấy điếu thuốc cất trong giày ra mời Sử Khả Pháp.
Sử Khả Pháp châm lửa rít một hơi:” Ngon hơn thuốc lá khi ở Nam Kinh.”
Trương Phong cũng châm một điếu:” Khi đó ta chưa được phân phối loại thuốc lá cao cấp thế này, giờ làm tri phủ rồi, phúc lợi cũng tăng lên.”
“ Sao lại tới thăm lão phu?” Sử Khả Pháp biết Trương Phong tuyệt đối không phải tới để cười nhạo mình:
“ Nên tới bái phỏng minh công lâu rồi, chỉ là không biết nói gì.”
“ Đúng là rất khó nói, nếu ngươi tới sớm vài ngày, bất kể ngươi nói gì, ta cũng nghĩ là ngươi chế nhạo ta, giờ thì không sao, ngươi cười ta cũng được, khi đó ta thực sự rất ngốc.”
Trương Phong thở dài:” Khi đó minh công càng ngốc, đáng lẽ ta càng vui mới đúng, vì ta mang lý tưởng khôi phục thiên hạ, có điều biết mình làm đúng, lòng lại cứ áy náy, lừa người tốt, tư vị không dễ chịu.”
Sử Khả Pháp cười lớn:” Ha ha ha, lão phu làm quan đúng là thất bại, làm người có vẻ không quá tệ.”
“ Minh công có định ra làm quan nữa không?”
“ Không, giờ ta chỉ muốn làm một bách tính đường đường chính chính thôi.”
“ Lòng nguội lạnh rồi sao?”
“ Sai rồi, lão phu bây giờ bừng bừng sức sống.”
“ Vậy muốn nghiên cứu học vấn?”
“ Nghiên cứu học vấn gì chứ? Lão phu chỉ muốn nghiên cứu ruộng đồng, làm một nông phu giỏi, cái này đủ học cả đời rồi.”
Trương Phong ngây ra nhìn Sử Khả Pháp hồi lâu, phát hiện ông ta thực sự cao hứng, đôi mắt sáng ngời không có chút tạp chất nào, người này đã vượt qua giới hạn bản thân, chắp tay:” Minh công đạt tới phản phác quy chân rồi, thật đáng mừng.”
“ Chưa tới đâu, chỉ là lòng chưa bao giờ thông suốt thế này.” Sử Khả Pháp xua tay: “ Đi đi, phủ tôn là người bận rộn, sau này không cần tới đây nữa, ta thích Đại Minh này.”
Trương Phong đứng dậy nhìn cái thôn nhỏ hoang văng, ruộng đồng mênh mông chỉ có thưa thớt vài hộ: “ Tin rằng cái thôn nhỏ này chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên náo nhiệt.”
“ Ha ha ha, lão phu cũng tin như thế.” Từ xa có một phụ nhân đi tới, Sử Khả Pháp nói:” Phu nhân ta mang cơm tới rồi, nghà nghèo, không có thừa mới khách đâu.”
Trương Phong chép miệng:” Cũng làm gì có gì ngon mà ăn. Được rồi, đi đây.”
Sử phu nhân tới nơi nhìn thấy Trương Phong lên xe ngựa đi ra đường lớn, hỏi:” Cố cựu của lão gia à?”
Sử Khả Pháp mở hộp thức ăn, trong đó có bát cơm trắng, đĩa rau xào, đậu hũ, vừa ăn vừa nói:” Một tên vương bát đản ấy mà.”
“ Vậy thì sau này đừng qua lại nữa.” Mặc dù quan phủ Lam Điền không gây khó dễ gì, Sử phủ nhân vẫn rất cẩn thận, dù gì thân phận nhà mình mẫn cmar mà:
Sử Khả Pháp dừng đũa, nhìn về phía cái xe ngựa đã khuất bóng:” Kỳ thực ta cũng muốn làm một tên vương bát đản, chỉ là khi đó ngốc quá, chẳng có cơ hội làm.”
Sử phu nhân không vui: “ Ai lại mắng bản thân như thế.”
Sử Khả Pháp và mạnh cơm vào miệng, không gắp thức ăn, cứ vậy nhai nuốt xuống: “ Ta sinh không gặp thời, có chút ghen tỵ với hắn, nhưng mà được làm một bách tính đường hoàng, cũng là may mắn hơn bao nhiêu người rồi, chẳng có gì phải tiếc nuối nữa.”…. …Lão tác này viết về kinh tế/ chính trị / quân sự thì còn đợi xét, chứ viết về cuộc sống thì chỉ có thể nói là phục, đơn giản mà thâm thúy.
Danh Sách Chương: