Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới trưa thị tập ở nơi này vẫn rất náo nhiệt, công tác cúng tế miếu Trịnh Chi Hổ cũng chuẩn bị xong, lợn quay, hương vòng, bức trướng hai màu vàng trắng, hán tử thổi kèn kết thúc ấm điệu ai oán triền miên, thay bằng khúc nhạc tiết tấu nhanh sôi động.Đám hải tặc bắt đầu dọn dẹp, có vẻ Trịnh Chi Long sắp tới rồi.Đây là chuyện không tầm thường, theo như quy củ trước kia, Trịnh Chi Long tới tế bái đệ đệ đều vào buổi tối, giờ nhìn quy trình này thì tối đa là chập tốn sẽ kết thúc cúng tế.

Hôm nay là mùng 2, đến trưa là qua giờ thủy triều dâng, qua trưa là quá trình thùy triều xuống kéo dài tới ba canh giờ.

Muốn đột kích thì khó cập bờ lúc thủy triều xuống.

Hàn Lăng Sơn sau khi cân nhắc kỹ càng, quyết tâm kéo dài thời gian cúng tế tới buổi tối.

Một tên hải tặc say khướt lảo đảo đi vào rừng dừa, Hàn Lăng Sơn thong thả đi theo, không bao lâu sau hắn lại từ trong rừng đi ra, tiếp tục tới bãi đá ngầm đợi Trịnh Chi Long.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Hàn Lăng Sơn ra tay tới 5 lần.

Khi mặt trời xế bóng, rốt cuộc có người phát hiện phát hiện chuyện không ổn, một cỗ thi thể hải tặc xuất hiện ở cửa bên của miếu, bị bức trướng màu vàng che đi, nếu không phải là trên trước có máu nhỏ xuống thì đã chẳng ai nhận ra.

Người chết tên là Trần Hà.Đó là cái tên mà hắn nghe được khi đứng xem náo nhiệt, tên hải tặc đó chết vô cùng an tường, mặt cũng rất bình tĩnh, chỉ có trên ngực trần bị người ta khắc mấy chữ lớn nợ máu trả bằng máu.

Nhìn mấy chữ đó, Hàn Lăng Sơn hổ thẹn, lâu rồi không luyện chữ, khắc chả ra sao.

Sau khi phát hiện cỗ thi thể đầu tiên, đám hải tặc túa ra xung quanh, rất nhanh tìm ra bốn cỗ thi thể còn lại, cả năm người đều chết rất yên bình, đều bị một đòn chết ngay.Đám hải tặc rốt cuộc cũng trở nên khẩn trương rồi, dừng chuẩn bị trước cúng tế, bắt đầu tìm kiếm hung thủ lẩn trong đám đông.

Rất kỳ quái, bọn chúng tìm người không nhìn mặt mà nhìn chân, thấy ai đi giày là đưa sang một bên, ai không đi giày thì nhìn kỹ lòng ngón chân rồi lại có một nhóm bị đưa ra.

Chân Hàn Lăng Sơn cũng bị người ta xem kỹ, sau đó đám hải tặc đuổi hắn tới đứng cùng với đám ngư dân không ngó ngàng gì nữa.

Chân hắn đen xì xì, toàn các vết chai, cứ như cái cây già, ngón chân thì tõe ra, không khác gì những ngư dân khác, hắn lại còn thuần thục dùng tiếng bản địa, nói chuyện không ngớt với cư dân bản địa, mọi người đều bàn tán xem rốt cuộc ai giết năm tên hải tặc kia.

Có điều đám ngư dân nhất trí cho rằng, hung thủ chạy lâu rồi, đợi Nhất Quan tới, sớm muộn cũng đòi lại công bằng cho những người đó.

Quả nhiên không bao lâu sau thì Trịnh Chi Long tới.

Hàn Lăng Sơn đã xem tranh tả thực của tên này vô số lần rồi, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, khi Trịnh Chi Long vóc dáng không cao nhưng chắc nịch, từ chi lớn, râu rậm, mắt to tròn, bước chân như rồng hổ tới miếu Trịnh Chi Hổ, chỉ là càng nhìn thì hắn càng nhíu mày.Đây không phải Trịnh Chi Long, không phải tướng mạo có vấn đề mà đội hộ vệ xung quanh của hắn không bình thường.

Vân Chiêu mỗi lần ra ngoài, nhìn có vẻ chẳng hề có hộ vệ đi cùng, kỳ thực không bao giờ thiếu hộ vệ xung quanh y, những hộ vệ này có khi ở trong đám đông, hoặc ăn mặc bình thường đi bên cạnh Vân Chiêu, bọn họ khéo léo ngăn cản những người muốn tiếp cận y.

Gần như mười bước xung quanh Vân Chiêu đều là hộ vệ, từ khi bọn họ còn rất nhỏ đã chơi một trò, đó là tìm đủ mọi cách tập kích Vân Chiêu để khảo nghiệm đội hộ vệ đó.

Cho nên Hàn Lăng Sơn chẳng lạ gì thói quen của những hộ vệ.

Còn Trịnh Chi Long tuy bên cạnh rất đông hộ vệ, nhưng rõ ràng là không phải đang làm nhiệm vụ hộ vệ, chúng chỉ giống như người đi cùng thôi, chúng không cảnh giác, không hề quan sát đám đông, cũng chả nhìn Trịnh Chi Long, thế nên trong thời gian ngắn, Hàn Lăng Sơn phát hiện tới sáu bảy sơ hở để tiến hành ám sát.Đã phát hiện ra sơ hở thì Hàn Lăng Sơn tất nhiên sẽ không bỏ qua, một quả thủ lôi trong ống tay áo hắn, khẽ nhẩm đếm tới 3, sau đó thừa lúc mọi người tung hô Trịnh Chi Long ném ra.

Thủ lôi bay rất nhanh, vượt qua khe hở đám đông, bay thẳng tới người Trịnh Chi Long, Trịnh Chi Long phản ứng rất nhanh, vung tay tóm lấy, còn chưa kịp xem mình bắt được cái gì thì ánh lửa bùng lên cùng tiếng nổ, thân thể hắn bị hất văng đi, còn cánh tay sớm biến thành máu.

Tiếng nổ lớn làm mọi người sững sờ chốc lát, rất nhanh khung cảnh náo nhiệt trở nên hỗn loạn, nhất là đám hộ vệ ở trung tâm vụ nổ nghiêng ngả, toàn thân là mảnh vỡ thủ lôi, thảm vô cùng.

Hàn Lăng Sơn ném thủ lôi xong thì nhanh chóng di chuyển ngay sang chỗ khác.Đám hải tặc còn chưa kịp khám xét những người ngụy trang thành ngư dân bị đuổi sang một bên thì lúc này có tiếng hét lớn, đám hải tặc trông coi bị chém ngã, những người kia nhanh chóng đánh về phía Trịnh Chi Long ngã xuống.

Hàn Lăng Sơn theo đám ngư dân kinh hoàng lùi lại, sau đó tìm được bó trúc, cũng không biết vì sao, Hàn Lăng Sơn được chia một cây, những ngư dân này được một ngư dân già suất lĩnh cầm cây trúc đánh về phía đám thích khách.

Bộ hạ của Trịnh Chi Long bị thủ lôi làm thương tổn nghiêm trọng, tên nào tên nấy bị trọng thương, dù có một hai tên bị thương nhẹ thì cũng bị tiếng nổ làm hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng nghênh địch.

Hàn Lăng Sơn thấy đám người đó chỉ bận đánh thích khách mà không để ý tới sinh tử của Trịnh Chi Long toàn thân máu tươi, càng khẳng định đây là thứ hàng giả.

Cầm cành trúc dài không khác cần câu là mấy, Hàn Lăng Sơn chen chúc trong đám ngư dân, chĩa cành trúc về phía trước, hét lớn lấy thêm can đảm.

Một mũi nỏ tiễn bắn ra, giết ngay ngư dân già càm đầu, ông già kêu thảm thiết, Hàn Lăng Sơn vứt cành trúc chạy ngay.

Thực tế người chạy nhanh hơn hắn nhiều lắm, chạy một quãng xa dừng lại, cùng mọi người vươn cổ nhìn một tên thích khách chém đầu Trịnh Chi Long.

Vì thế mọi người quay sang chửi mắng đối phương nhát gan, khiến Nhất Quan bị người ta giết ngay trước mắt ngư dân, có người còn bật khóc, chỉ là không ai dám đi tới tác chiến.

“ Ta còn chuẩn bị một con cá to chuẩn bị mời Nhất Quan ăn ...” Hàn Lăng Sơn nước mắt ròng ròng, làm ai cũng thấy hắn đáng thương.

Một hán tử đen nhẻm nói:” Lát nữa mang tới cho ta.”

Hàn Lăng Sơn nổi giận:” Cá đó ta chuẩn bị cho Nhất Quan đấy.”

Hán tử mặt đen cười ha hả rút trường đao, sải bước đi về phía đám thích khách đang định bỏ trốn, theo sau hắn có bảy tám tráng hán, nhưng người này không ngờ bày thành thế trận chặt chẽ.

Từ lúc người này xuất hiện, khung cảnh hỗn loạn dần trở nên trật tự, thậm chí có chút yên tĩnh.

Chủ yếu bởi vì tốc độ bắt sống thích khách của đám người này rất nhanh, không chỉ mấy thích khách mà Hàn Lăng Sơn nhận ra, đôi phu thê bán món tôm biển khó ăn cũng không thoát được, thậm chí hắn còn bắt ra từ trong đám thương cổ hơn mười người, khiến Hàn Lăng Sơn hết sức kinh ngạc.Đó mới là lão đại thật sự, không tầm thường chút nào.

Có điều Hàn Lăng Sơn nhanh chóng bình thường lại, cái đám thương cổ có thân phận đó ngồi trong lán uống trà, nên hắn hóa trang thành ngư dân làm sao tiếp cận được.

Sau khi đám thích khách bị bắt, tráng hán mặt đen ra tay rất dứt khoát, cắm cọc trúc vót nhọn xuống bãi cát, nhô ra ngoài chừng ba thước, sau đó tùy tiện tóm một tên thích khách nhấc lên ấn xuống mũi nhọn cành trúc.

Trong tiếng gào thét của thích khách, cọc trúc ngắn dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK