Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lăng Sơn thở dài nhìn bộ mặt hết sức vô tri ngu ngốc của tên bì tướng mà chán nản:” Ngươi không biết đâu, ở thư viện Ngọc Sơn mà ngươi không có võ nghệ cao minh một chút là bị đánh thảm ngay, nơi đó mang tiếng là thư viện, nhưng không khác gì cái ổ phỉ, vì các tiên sinh cho rằng, thiên hạ nhiễu nhưỡng, đám trẻ con đen đủi bọn ta chỉ độc sách thôi là không đủ, cần có cả võ nghệ hơn người. Ta có một vị sư tỷ tên là Hàn Tú Phân, tỷ ấy rất có hứng thú với ta, thường đem ta ra luyện võ, ta muốn không tiến bộ cũng không được. Cỡ như ngươi nếu nhận một đao của tỷ ấy chắc là bị xẻ làm đôi luôn rồi, may mà ngươi gặp ta nên toàn thây đấy.”

“ Ngươi thật là ngu ngốc, mặc dù ta không phải cha ngươi, nhưng để ta dạy khôn cho ngươi nhé, chớ coi thường người đọc sách, nhất là khi thiên hạ đại loạn như vậy, ai dám đeo gùi sách đi du học thì tuyệt đối không phải là loại người như các ngươi có thể bắt nạt được đâu.”

“ Ngươi nên biết ngay cả dũng sĩ trên chiến trường dũng mãnh vô địch thật đấy, nhưng không có nghĩa ở ngoài kia dễ dàng giết người khác. Ngươi tưởng chiến trường đã là nơi khốc liệt lắm sao, nhầm rồi, cho ngươi biết, chiến trường kỳ thực là nơi đơn giản lắm ngươi biết không? Vì nơi đó địch ta rõ ràng.”

“ Ngươi xem, ngươi chẳng biết gì cả, vậy mà dám tùy tiện tuốt đao giết người.”

“ Còn ta, ta cẩn thận hơn nhiều, ta biết ngươi tên là Lưu Kiến, ngươi có hai người cha, một họ Ngô, một họ Lưu, ta biết gần đây ngươi vừa kiếm được 100 mẫu ruộng, cướp một thương đội, bắt người ta làm nô lệ trồng cấy cho ngươi. Võ công của rất tệ, thăng quan đều nhờ hối lộ và nịnh hót.”

“ Thiếu tướng quân của ngươi là người có trí tuệ, đảm bảo đã nhìn thấu con người của ngươi, ngươi thực sự hi vọng lên tới vị trí trọng yếu thế sao? Làm gì có, chẳng qua ngại thể diện mẫu thân hắn nên không phủ quyết thôi.”

“ Cho dù là không phải vì ta đột ngột ở trên thành, hắn cũng tìm ra lý do xử lý người thôi, chuyện đó chẳng khó khăn gì, ngươi làm bao chuyện khốn kiếp, lại ngu xuẩn không biết che đậy.”

“ Nếu như ngươi không nảy ý giết ta thì có thể quay về để phát hiện ra ngay cả chứng vị bây giờ của ngươi cũng bị người ta thay thế.”

“ Ta thường hay nói với người khác, kẻ ngu xuẩn đừng tùy ý giết người, giết người là chuyện người thông minh mới làm được, kẻ ngu xuẩn giết người chỉ tự hại mình.”

Viên bì tướng gian nan nghe hết một tràng dài lê thê, càng nghe càng sợ hãi, hắn muộn màng nhận ra, kẻ này không phải là nho sinh sĩ tử tầm thường:” Ngươi là ai?”

“ Đi hỏi diêm vương đi.” Hàn Lăng Sơn trả lại câu nói vừa nãy của hắn rút mạnh đao ra, kèm theo vòi máu, cúi xuống nhặt chiến đao của viên bì tướng, rồi lại cởi vỏ đao làm bằng da cá mập, khen:” Đao tốt, vỏ đao cũng tốt.”

Viên bì tướng một tay giữ bụng, một tay tuyệt vọng vươn về phía Hàn Lăng Sơn:” Cứu ta với.”

“ Chà, ngươi lại nói một điều ngu ngốc nữa rồi, nói cho ngươi biết điều cuối cùng, ta rất ghét bọn ngốc.” Hàn Lăng Sơn cười rất tươi, đeo thanh đao da cá mập lên lưng, nhặt cái sào dài lên, nhảy lên bè nhẹ nhàng chống sào đi ra giữa Đại Lăng Hà.…………….. …………….

Cách đó mấy nghìn dặm cũng có một tên ngốc, vừa làm chuyện ngu ngốc, lại nói ra câu ngu ngốc.

“ A Trệ, ăn khoai lang đi, vàng ngọt lắm.” Vân Dương hào phóng đặt một củ khoai nướng lên bàn của Vân Chiêu, không ngừng chà tay, khoai lang vừa mới ra lò còn rất nóng:

Vân Chiêu không thèm nhìn củ khoai, y vốn không ghét khoai lang, đều nhờ tên khốn này và cách ăn kinh tởm của hắn mà không nuốt nổi khoai lang nữa:” Giờ ngươi phải ở Đồng Quan mới đúng chứ?”

“ Quân vụ ti gọi ta về.”

Dương Hùng thấy huyện tôn đưa ánh mắt dò hỏi vội vàng đáp:” Quân vụ ti yêu cầu Vân Dương tướng quân về báo cáo công tác, giải thích vì sao nhìn thấy quân chính quy của chúng ta ở Thằng Trì Hà Nam.”

Vân Chiêu khẽ “ồ” một tiếng, ngả ngươi dựa vào lưng ghế:” Giải thích đi, giải thích được thì ta ăn củ khoai hối lộ này của ngươi, không thì ngươi phiền phức lớn rồi đấy.”

Vân Dương thu lại vẻ mặt cười đùa, đứng thẳng lên:” Lạc Dương phú hộ Vương Vạn Tài muốn chuyển nhà tới Quan Trung ta.”

“ Một phú thương chưa đáng để chúng ta dùng tới quân đội, phái binh để bảo vệ phú thương là sự sỉ nhục với quân nhân huyện Lam Điền ta, dù cần thiết thì cũng phải phái nha dịch, quan trọng hơn thì ngươi nên thông báo với Mật điệp ti. Bởi thế câu trả lời của ngươi là không thể chấp nhận được.”

“ Vương Vạn Tài dù giàu có tới mấy cũng đâu xứng để ta phái 30 huynh đệ đi hộ tống, nhưng Vương Vạn Tài chỉ là người dò đường, nhân vật phía sau mới quan trọng, nên ta mới thể hiện một chút.”

Chuyện quá rõ ràng rồi, Phúc vương ở Lạc Dương sống nay chết mai nên bắt đầu kiếm đường lui cho mình.

Mật điệp ti đã báo cáo ý định này cho Vân Chiêu rồi, Phúc vương là một nhân vật rất quan trọng với Đại Minh, không phải chỉ vì xuất thân của hắn, đa phần vì kẻ này có sức ảnh hưởng lớn tới hoàng tộc.

Vì thế Vân Chiêu quyết định không ăn củ khoai nóng này, Vân Chiêu cho rằng đích hệ của hoàng triệu Chu thị sẽ không thể vứt bỏ phong quốc của mình để chạy tới Quan Trung làm phú ông nhàn tản.

Trong chuyện này nhất định có bí mật không thể nói ra.

Dù sao Phúc vương không có quyền lực bảo hộ thì là con lợn béo thực sự đợi người ta giết mổ mà thôi, xuất hiện chuyện này không hợp lý chút nào, quá mức quỷ dị.

“ Ta chỉ muốn xem xem Vương Vạn Tài chuẩn bị đem bao nhiêu gia tài tới chỗ chúng ta, ngươi biết đấy, quân ta lượng huấn luyện rất lớn, cái đám đó ăn không biết bao nhiêu cho đủ, y phục thì huấn luyện hai lần thôi đã rách tan rồi, ngân sách không đủ dùng. Bây giờ tiền thì thiếu mà mùa đông lại sắp tới, cho nên ta muốn kiếm thêm cho ngươi ít thu nhập phụ, để xin quân phí cũng dễ hơn.” Vân Dương thấy Vân Chiêu mãi mà không chịu ăn củ khoai lang kia thì sốt ruột vô cùng:

Vân Chiêu cầm củ khoai lang lên thong thả bóc vỏ, cắn một miếng, Vân Dương chưa kịp thở phào thì nghe y lành lạnh nói:” Tước bỏ toàn bộ chức danh của Vân Dương ở Đồng Quan, sau đó giao Vân Tiêu đưa tới từ đường nhận gia pháp, chuyện của Vương Vạn Tài giao cho Mật điệp ti toàn quyền xử lý.”

Vân Dương nổi giận chỉ Vân Chiêu:” Ngươi tráo trở, rõ ràng đã ăn khoai của ta rồi.”

Vân Chiêu cứ thong thả ăn khoai không trả lời hắn.

Dương Hùng nhìn yết hầu Vân Chiêu không cử động nhận ra huyện tôn không phải là đang ăn khoai, vội chạy tới đẩy Vân Dương:” Mau mau đi đi, đợi huyện tôn nhai nát khoai phun ra thì phiền phức lớn đó.”

Tha thứ cho hành vi ngu xuẩn của Vân Dương với Vân Chiêu mà nói là rất dễ dàng, vì y biết tên này đơn thuần chỉ ngốc thôi, không có ý gì, nếu chỉ có hai huynh đệ, y có thể bỏ qua cho hắn cả đời.

Nhưng Giải Trại không bỏ qua cho hắn.

Thế nên Vân Chiêu cắn một miếng khoai là chửi Vân Dương một câu.

Người ta triệu Vân Dương về mà không thông báo cho Vân Chiêu biết, chính là không muốn để Vân Dương dễ dàng thoát tội.

Người Lam Điền có nhận thức vô cùng sâu sắc với quân quyền, chỉ có một người được phép không cần thông qua quân vụ ti mà điều động binh mã, đó là Vân Chiêu, dù có là Vân Nương chăng nữa muốn cũng chỉ có thể thông qua Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao để điều động vệ đội Vân thị.

Mỗi một vị binh đoàn trưởng không cấp quyền tự ý dùng quân đội trên trăm người, điều động lực lượng vũ trang dưới trăm người đều phải ghi vào hồ sơ quân vụ, Vân Dương ngu xuẩn ở chỗ, hắn vì thỏa mãn chút lòng riêng, không lập hồ sơ.

Vân Chiêu đáng lẽ muốn đại công vô tư lần này, cho tên khốn kiếp ấy biết khôn, nhưng mà tên khốn ngu ngốc đó hối lộ một củ khoai lang làm y mềm lòng, không đành giao hắn cho bên quân pháp, để hắn phải đứng ở bục, tiếp nhận chất vấn của rất nhiều người.

Chuyện này sẽ làm Vân Dương bẽ mặt, thậm chí là hủy luôn hán tử Quan Trung hào sảng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK