Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình của Hàn Lăng Sơn rất tốt, hôm qua cùng thư viện Kiều Sơn tranh luận ba ngày, nói cho đám học sinh và tiên sinh kia á khẩu xong, hắn nghênh ngang rời khỏi Bồ Thành.

Kỳ thực làm cho chững kẻ đó cứng họng thì dễ, nhưng muốn bọn họ tâm phục khẩu phục thì vô cùng gian nan, có điều chuyện ấy chẳng hề gì, quan trọng là phải để bách tính ở địa khu xung quanh huyện Lam Điền biết được rằng mình có quyền làm người.

Không thể bởi vì những thứ trời ơi đất hơi nào đó trói buộc mà phải nhẫn nhục chịu đựng, sống như thế thì sống một trăm năm hay một ngày cũng chẳng khác biệt gì, chỉ có thoát khỏi sự trói buộc kia, mới có thể phát hiện ra trời đất bao la như thế, không phải chỉ có mỗi thiên địa quân thân sư.

Bồ Thành là nơi vừa mới được nạp vào túi huyện Lam Điền, muốn bọn họ hiểu rõ quyền lợi và nghĩa vụ của mình giống như bách tính huyện Lam Điền thì đúng là vọng tưởng.

Giờ họ chỉ biết là huyện Lam Điền rất tốt, ai ai cũng giàu có, nhưng không biết rằng thứ chứa trong đầu bách tính Lam Điền mới là thứ căn bản khiến người ta giàu có.

Mùa thu rồi Bồ Thành vẫn như lửa thiêu, đường xá chỗ nào cũng toàn bụi là bụi, đó là do đất đai chẳng có hơi ẩm nên không bám dính vào nhau được, gió mạnh một cái là bay mù mịt, rất đáng ghét. Ruộng tất nhiên là chẳng thể tốt được, hoa màu mọc lưa thưa, mức độ phổ cập khoai lang, khoai tây, ngọc mễ ở đây cực thấp, lác đác thấy một hai mảnh đất trồng.

Cổ họng Hàn Lăng Sơn khát khô.

May mà kênh mới được khai thông đã có nước chảy vào, không giống nước ở huyện Lam Điền lúc nào cũng trong vắt, nước ở đây vẩn đục, hắn lấy bình sắt múc một ít nước trong bên trên, chỉ muốn uống ngay để an ủi cái cổ họng. Chỉ là nhớ tới quy củ của thư viện Ngọc Sơn, hắn thở dài, dùng hai cái bình nước gạn qua gạn lại thành nước sạch hơn, kiếm bóng râm xếp đá thành vòng tròn, gom ít cành cây khô, đốt lửa, sau đó đặt bình sắt lên hai tảng đá lớn để đun nước.

Chẳng mấy chốc nước sôi rồi nhưng lại chẳng thể uống được, Hàn Lăng Sơn liếm cánh môi khô cong, đợi nước sôi nguội đi.

Trong thời gian chờ đợi hắn lấy ra cái bánh nướng bằng bột mì đen, bẻ thành từng miếng nhỏ, đợi lát nữa ăn với nước ấm.

Khi hắn đang bẻ bánh thì đống lá rụng ở bên cạnh đột nhiên "

cử động", Hàn Lăng Sơn lập tức cảnh giác, nhưng nhanh chóng buông lỏng vì trong đống lá rụng lộ ra gương mặt bẩn thỉu.

Hắn quanh năm đi qua những vùng biên viễn của huyện Lam Điền, cho nên chẳng lạ gì cảnh người đói lả ngất xìu ngoài đường nữa.

Sờ tay thử bình nước, thấy đã có thể uống được rồi, Hàn Lăng Sơn đi tới bên cạnh người còn chưa bị đói mà chết kia, rót cho hắn ít nước.

Chắc là được nước ấm cung cấp cho ít năng lượng, người kia từ từ mở mắt ra, nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn, đoán chừng dù có nhìn song đầu óc chẳng có ý thức gì cả.

Hàn Lăng Sơn cho mẩu bánh đen vào nước, đợi bánh tan ra đưa cho cái xác kia:” Ăn đi.”

Nghe thấy chữ "ăn", người vốn chỉ còn chút hơi tàn kia ngồi bật dậy, hai tay giật ngay lấy cái hộp sắt của Hàn Lăng Sơn, cũng chẳng dùng đũa, cứ như thế ngửa cổ đổ thức ăn vào miệng, vừa ăn vừa phát ra những âm thanh như dã thú.

Hàng Lăng Sơn không để ý, con người nếu đói quá mức thì cũng chẳng khác gì dã thú, có điều hắn lấy làm lạ, cách đây không xa có ruộng ngọc mễ, mặc dù là chưa chín hẳn, song ăn no bụng không thành vấn đề, làm sao người này lại đói tới mức như thế?

Nhìn bộ dạng tham lam của người đó là biết chút thức ăn của mình chẳng đủ cho người ta nhét kẽ răng, cho nên Hàn Lăng Sơn mở bọc hành trang lấy bánh khô tiếp tục bẻ cho vào hộp cơm pha với nước.Đợi hắn ăn tới hộp thứ ba, ánh mắt đã có chút thần thái rồi, Hàn Lăng Sơn nói:” Không thể ăn thêm nữa.”

Còn cho rằng sẽ phải tốn nước bọt giải thích vì sao không thể ăn thêm, không ngờ người đó đặt hộp cơm bị hắn liếm sạch như chó liếm, lễ độ chắp tay nói:” Đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân.”

Hàn Lăng Sơn mỉm cười:” Huyện Lam Điền không cho phép có người chết đói, nếu không thì mất mặt huyện ta.”

Người trông không khác gì dã nhân đó lại chắp tay:” Xem ra ta gây thêm rắc rối cho quý huyện rồi.”

“ Nghe cách ăn nói thì ngươi là một người đọc sách, sao lại tới mức không kiếm nổi cái ăn ngất xỉu ngoài đường thế này? Ở huyện Lam Điền ta, người đọc sách, chỉ cần khom lưng xuống một chút, kiếm công việc thể diện nuôi gia đình không khó gì.”

“ Ta không phải ăn mày, sao có thể đi ăn xin.”

Hàn Lăng Sơn nhún vai:” Ngươi sắp chết rồi đấy.”

Người đó lục lọi trong đống lá khô ra một tờ giấy đưa Hàn Lăng Sơn:” Khi đó đói tới hoa mắt, thấy mình không sống được nữa, có viết bài thơ tuyệt mệnh, xin học huynh chỉ điểm.”

Một người vừa mới thoát chết, tỉnh lại rồi chuyện đầu tiên muốn làm lại là cùng người ta đàm luận thi văn, đúng là hiếm có.

Song nếu như muốn được vài lời an ủi thì hắn tìm nhầm người rồi, thân là cái lưỡi rắn độc của thư viện Ngọc Sơn, Hàn Lăng Sơn chỉ biết phun độc chứ không biết khen người ta.

Thấy Hàn Lăng Sơn nhíu mày, người kia có chút ngại ngùng:” Lúc ấy đầu choáng mắt hoa, chân tay bủn rủn cho nên viết chữ không tốt.”- Toàn thân như lá bập bềnh trôiTay chống gậy trúc qua Nam ChâuBát cơm buổi tối chứa trăng sángCa với gió hát cùng sớm thuHai chân đá bay bụi thế giớiBờ vai gánh hết thế gian sầuNay ta chẳng ăn đồ bố thíChó vàng cớ gì sủa không thôiBài thơ này Hàn Lăng Sơn thấy ngay cả đại tài tử như hắn cũng không viết ra được:

“ Bành Sơn dùng tài lúc tuyệt mệnh mới viết ra được tác phẩm đắc ý, ân công thấy sao?” Đợi mãi không thấy Hàn Lăng Sơn đánh giá, người kia hỏi:

“ Trong mắt ra thi văn tuy tốt, nếu không dùng để tế thế, cũng chẳng đáng một đồng. Văn chương tuy không hay, nhưng khiến người đọc được đó thấy được khai sáng, có thu hoạch, đó mới là văn chương tốt. Nay thiên hạ đã nguy ngập sớm tối, một bầu nhiệt huyết nên đặt vào chuyện cứu thế, mở mang dân trí mới là chuyện cần làm, nếu có thể giúp bách tính hiểu được mình là ai, mình có thể làm gì, tương lai mình ở đâu, nên tiến về phía nào, dù chỉ giúp được một người cũng tốt hơn vô vàn thi ca rồi.” Hàn Lăng Sơn nghiêm mặt nói:

Bành Sơn nhíu mày:” Văn chương chuyện thiên cổ, được mất chỉ lòng hay, phu tử có nói sớm nghe đạo chiều chết không hồi tiếc ....”

Hàn Lăng Sơn buông một tiếng thở dài, để lại toàn bộ lương khô cho người tên Bành Sơn, nghĩ một chút lấy trong lòng ra 20 đồng đặt cùng lương khô, chắp tay nói:” Từ biệt ở đây.”

Bành Sơn thất vọng hô lớn:” Ân công dừng bước, phải chăng thi văn của Bành Sơn chẳng đáng lọt vào mắt?”

Hàn Lăng Sơn dừng bước:” Thói đời thay đổi rồi, cái chuyện dựa vào một bài thơ để buổi sáng chỉ là chàng nông hộ, chiều đã chầu thiên tử, sau này sẽ rất ít xuất hiện. Sau này, nếu người đọc sách chúng ta phải so không phải là thi văn, mà so cách khiến cảnh người chết đói khắp nơi không xuất hiện nữa, nam có thể vất vả cầy cấy, nữ được mệt nhọc dệt vải, thiên hạ không còn người nửa chữ bẻ đôi không biết, giúp bách tính cơm no áo ấm rồi hiểu lễ pháp.”

“ Vinh diệu của người đọc sách không phải là ở triều đường, sử sách, chỉ có ở trong lòng bách tính.”

Nói xong đội nắng gắt, khoác túi vải, đi giày bện từ rơm sải bước trên con đường vắng tanh bụi đất, tiến về chiến trường tiếp theo của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK