“ Ấy dà, lại chậm hơn tiểu thư rồi ...” Tiểu Sở cũng phát hiện con thỏ kia, nhưng đợi nàng rút súng ra thì đã muộn:
Súng của Tiểu Sở là món quà Vân Chiêu cho người mang vào Quý Châu tặng Phùng Anh hai năm trước để nàng làm đồ phòng thân, tặng cùng còn khá nhiều hỏa khí do Vân thị mới phát minh, nhưng Phùng Anh từ nhỏ luyện tập cung tiễn nên không thích hỏa khí liền tặng Tiểu Sở. Có điều do thuốc súng và đạn rất quý, nên Tiểu Sở tiếc không luyện tập, cơ bản bắn là chệch, cho nên tác dụng chỉ để đem hù dọa mà thôi.
Thời gian trôi đi, hai nữ hài tử ngày nào giờ đều thành thiếu nữ xinh đẹp, Phùng Anh vóc dáng ngày càng cao ráo thướt tha, còn Tiểu Sở vì ăn uống đầy đủ hơn nên thành mỹ nhân đầy đặn.
Hai thiếu nữ mỹ lệ đi giữa núi rừng mà chẳng có chút sợ hãi nào, đối tượng sợ hãi không phải là các nàng.
Dã thú trong rừng gặp tai ương, tiễn pháp của Phùng Anh cực chuẩn, kệ chim bay trên trời hay thú chạy dưới đất, thậm chí cá bơi trong nước, cứ lọt vào tầm bắn của nàng là chết.
Khi Tiểu Sở dùng sào trúc chọc được con cá trong dòng sông nhỏ reo hò, Phùng Anh buồn bã đeo trường cung lên lưng, đợi Tiểu Sở về bên cạnh nàng, từ cái gùi đầy thú săn được, lấy một ít cho vào gùi của mình, đi nhanh về nhà trước.Đi chừng năm dặm một khe sâu kín đáo xuất hiện trước mặt hai người.
Tiểu Sở kéo từ trong bụi cây ra một cái bè trúc, Phùng Anh nhảy lên bè, hai người dùng sào chống bè đi vào trong hẻm núi.
Hai bên bờ vượn kêu đang nhảy nhót chí chóe không ngừng, đến khi bè đi qua liền im phăng phắc, ánh mắt âm u của Phùng Anh chiếu vào con khỉ lớn đứng trên cành cây, nó lủi vội vào rừng.
Nước chảy không siết, hai bên là vách núi, đá gập ghềnh, vẫn khá nguy hiểm, bè liên tục chuyển hướng, cuối cùng đi vào con suối nhỏ.
Núi rất nhiều khe rãnh, nhiều suối, bè chuyển qua con suối khác, tới bãi loạn thạch, Tiểu Sở nhảy khỏi bè, dùng sào ghim lại, sau đó đeo gùi theo Phùng Anh lên bờ.
Dọc đường đi phong cảnh như họa ...
Trước tiên là ngôi nhà trúc lọt vào tầm mắt, sau đó có đám trẻ con hò reo chạy từ trong nhà trúc ra, hàn sương trên mặt Phùng Anh cũng tiêu tan lúc ấy.
Tiểu Sở nhìn đám trẻ con bĩu môi:” Dẫn theo đám nữ nhân rõ là phiền, rõ ràng không có nam nhân mà còn sinh ra nhiều trẻ con như thế.”
Phùng Anh phì cười:” Vài năm nữa ngươi cũng sẽ sinh con, xem còn mặt mũi nào nói người khác không.”
“ Nô tỳ không thèm.”
Lời vừa dứt có đứa bé trai bụ bẫm chạy lạch bạch tới lao vào lòng Tiểu Sở, mở to mắt cấp thiết nhìn nàng.
“ Nhìn ta làm cái gì? Nhìn cũng không có gì cho đệ ăn đâu.”
“ Thỏ.”
Tiểu Sở nhìn cỏ treo lủng lẳng sau lưng, bẹo má nó nghiến răng nói:” Nướng chín mới được ăn, giờ thì giữ cho chặt, mất một sợi lông ta sẽ tìm đệ tính sổ.”Đứa bé cẩn thận dùng hai tay ôm con thỏ, những đứa khác thấy vậy đưa hai tay ra, Tiểu Sở phân phát thú săn được cho chúng, đến khi đứa nào cũng có rồi chúng hò reo chạy đi.
“ Cái đám vô lương tâm này, lấy được thức ăn là chạy mất.” Tiểu Sở quyến luyến nhìn số thức ăn rời mình ngày một xa, cực kỳ không cam lòng:
Phùng Anh lấy trong gùi của mình ra miếng thịt nhỏ được buộc bằng cỏ, đung đưa trước mặt Tiểu Sở, tức thì làm Tiểu Sở cười toét miệng.Đừng thấy các nàng vừa đi cướp vừa sắn bắn được khá nhiều, nhưng mà hơn trăm miệng ăn thì kỳ thực chẳng đáng là bao, thức ăn kiếm được căn bản ngày nào hết ngày đó, hiếm khi có thừa.
Sườn núi có một cái hang đá lớn, bên trong hang khói đen từ từ bay ra.
Gần hang còn có có mảnh đất được dùng đá quây lại, trong đó ngọc mễ, khoai lang đều đã thu hoạch, chỉ có rau xanh mươn mướt lay động theo gió.
Tiểu Sở ra ruộng nhỏ hai củ cà rốt chỉ bằng ngón tay cái, đem ra suối rửa sạch sẽ, sau đó cùng Phùng Anh mỗi người một củ nhai rau ráu.
Cà rốt nhỏ như thế tất nhiên không thể thỏa mãn được Tiểu Sở, nàng ném rễ thừa đi:” Tiểu thư khi nào tới huyện Lam Điền?”
Phùng Anh co ngón tay búng má mang chút phùng phính trẻ con của Tiểu Sở:” Ngươi không sợ người ta nuôi cho ngươi béo tròn à?”
“ Hì hì, nữ nhân đó có ý đồ gì nô tỳ biết thừa, nhưng nô tỳ không sợ béo, chỉ cần cô ta dám làm, nô tỳ sẽ dám ăn, dù sao thì tiểu thư ăn thế nào cũng không béo, sao không ăn?” Tiểu Sở nhắc tới thôi đã cảm giác trong miệng ướt ướt:
Phùng Anh thở dài, nhả rễ cà rốt:” Đi mời Bành gia tới đây, bảo ta có việc muốn thương lượng.”
Tiểu Sở vâng một tiếng, vội vàng chạy vào trong rừng trúc.
Phùng Anh đi vào trong hang đá, giao lá trà rừng cho một phụ nhân, nàng tới một căn nhà trúc ở ngoài cùng hang đá, dựa lưng vào tường trúc ngồi xuống, khép mắt lại, đầu hơi nghiêng sang bên, có vẻ mệt mỏi lắm.
Năm nàng 8 tuổi, Bành gia nói nàng là người đầu tất cả mọi người, khi ấy Phùng Anh thấy thú vị lắm, rồi Bành gia đem toàn bộ tiền lương giao cho nàng, thậm chí nàng rất hưng phấn.
Khi nàng dùng thời gian ngắn nhất tiêu hao hết thức ăn, mọi người được ăn thật no trong một tháng, nàng nhận ra, chum gạo hết sạch gạo rồi.
Vì thế nàng hết lần này tới lần khác đi tìm lão tổ tông yêu quý nàng nhất, lão tổ tông cũng không để nàng thất vọng, luôn thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Tới khi nàng lớn hơn chút, nhận ra mỗi lần như thế lão tổ tông rất khó xử, nhận ra người Mã thị nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ, nàng mới ý thức được làm người đứng đầu không phải chuyện vui mừng.
Từ đó, mọi suy nghĩ của nàng giới hạn trong việc làm sao kiếm đủ cái ăn cho mọi người, câu trả lời luôn là, không thể.
Vì vậy lúc nào nàng cũng phải nỗ lực hết sức.
Tới huyện Lam Điền gặp tên béo tự xưng là lợn rừng tinh kia, là khoản tài trợ lớn nhất mà Phùng Anh từng xin được.
Khi nàng hết sức phấn khởi mang số giống lương thực quý giá cùng trang sức đắt tiền về Thạch Trụ, lão tổ tông cho rằng bọn họ có thể rời Thạch Trụ rồi.
Tới tận khi ấy nàng mới chợt nhận ra, hết thảy những chuyện mình từng trải qua kỳ thực đều do lão tổ tông an bài, từ Bành gia giao quyền tới việc đến Lam Điền gặp Vân Chiêu, đều được lão tổ tông an bài hết rồi.
Mã thị không thể dung nạp đám di cô bọn họ, vì sự tồn tại của họ là bất kính với hoàng đế, vì hoàng đế có lỗi với Thích gia quân, nên những người khiến hoàng đế thấy có lỗi đáng lẽ phải chết mới là trọn đạo thần tử.
Thạch Trụ tuyên úy ti không chỉ có Mã thị, còn có hoạn quan, hoàng đế đối đãi với lão tổ tông ân cao hơn trời, lão tổ tông cũng lấy cái chết báo đáp.
Nhưng trước có Dương Ứng Long, sau có Xa Sùng Minh, triều đình không thể không đề phòng Mã thị tự lập, đám di cô họ nói cho cùng là mầm họa.
Bọn họ ở lại Thạch Trụ chỉ khiến những kẻ bất tài, đố kỵ không chấp nhận nữ nhân có thể làm đại soái có cái cớ chính đáng công kích lão tổ tông, lão tổ tông bảo vệ nàng gần 10 năm, đã là giới hạn rồi.
Ra ngoài kia, nói không chừng sống tốt hơn ở Mã thị.
Lão tổ tông khảng khái còn cho Phùng Anh mượn 200 Bạch Can quân trong 3 tháng ...
Sau đó nàng dẫn đám di cô tới Quý Châu an gia ... Sau đó Trương Bỉnh Trung dẫn quân vào Thục.
Lão tổ tông dẫn Bạch Can quân đánh bại Trương Bỉnh Trung, nhưng thành Phụng Tiết thành đống đổ nát, nàng không nhớ khi đó mình dẫn già trẻ rời Phụng Tiết thế nào, chỉ nhớ hôm đó mưa rất to, nước mắt của nàng hòa với nước mưa làm một.
Về sau nàng không cho mình khóc nữa.
Danh Sách Chương: