Nơi sản xuất đồng ở Cam Túc là Bạch Ngân Hán cách phía đông bắc Lan Châu vệ hơn trăm dặm, vốn là một mỏ đồng mà Đại Minh khai thác vào năm Gia Tĩnh, vì vị trí địa lý quá xa kinh sư, sản lượng đồng thấp, cho nên bị triều đình xem nhẹ nghiêm trọng.
Thế nhưng với huyện Lam Điền thì lại có ưu thế về địa lý, vì thế sau khi bia địa giới huyện Lam Điền chạy tới Phù Phong, cục đúc tiền Phù Phong cực lớn với mấy nghìn công tượng đợi cái ăn được Vân Chiêu tái khởi động.
Tuy tiền cũ các triều được Vân thị thu gom rất nhiều, nhưng muốn cung ứng cho cả cục đúc tiền lớn thì không phải kế lâu dài, vì vậy Vân thị đầu tư lượng lớn nhân lực, xây dựng lại Bạch Ngân Hán.
Bây giờ chẳng có tin tức gì về Bạch Ngân Hán.
“ Tin tức cuối cùng tới từ ngày 02 tháng 10, quản sự đương địa báo lên đã hoàn thành sản lượng đồng cả năm rồi, đây là danh sách thưởng mà họ báo lên.” Từ Ngũ Tường đưa một bản văn thư cho Vân Chiêu:
Vân Chiêu xem xong nói: “ Bên trên có lời phê của ta, nói cách khác là ta đã đồng ý thỉnh cầu của họ, vì sao không có tin thêm?”
“ Phần thưởng thường ban bố ở huyện Lam Điền, tức lạ phải đợi họ về mới ban bố ạ, giờ họ chưa về.”
“ Chúng ta phản ứng quá muộn rồi, nếu xét tình huống tệ nhất thì bọn họ đã gặp nạn ba tháng rồi.”
“ Huyện tôn yên tâm, thám báo của chúng ta ở Bảo Kê đã xuất phát từ hôm qua, đồng thời phái đi 200 kỵ binh bản bộ do Báo thúc suất lĩnh, bất kể là ai làm hỏng chuyện của chúng ta, chúng ta sẽ khiến chúng phải trả giá.” Do tình huống khẩn cấp, Từ Ngũ Tường đã làm những việc này trước khi xin phép Vân Chiêu:
Vân Chiêu nóng ruột đi qua đi lại, y ghét nhất là báo thù, y muốn mình là mục tiêu báo thù của người khác chứ không phải là nỗ lực báo thù, vỗ bàn nói: “ Chuẩn bị ngựa, ta muốn đích thân đi một chuyến.”
Từ Ngũ Tường vội ngăn cản: “ Huyện tôn, rất có khả năng đây là kế dụ rắn rời hang của người ta. “Vân Chiêu hừ lạnh: “ Để xem, lão tử là cự mãng, ở Bạch Ngân Hán có 28 người bản tộc Vân thị ta, bọn họ sống ở hoang sơn dã lĩnh, uống nước mặn, ăn lương khô, sống trong hang, cống hiến của họ cho huyện Lam Điền ta không kém gì hành quân tác chiến.”
“ Nay họ không về ăn Tết, sinh tử không rõ, ngươi nghe tiếng khóc ngoài kia đi, nghe đi, khốn kiếp, chuyện này lại xảy ra ở ngay thành Ngọc Sơn, có chấp nhận được không?”
Từ Ngũ Tường hết cách, cắn răng lôi điều lệ trong tộc ra: “ Huyện tôn muốn rời thành Ngọc Sơn thì phải được bảy vị nguyên lão trong tộc đồng ý mới được.”
Tuy quy củ là thế nhưng kỳ thực chỉ cần ba người đồng ý là Vân Phúc, Vân Mãnh và Vân Nương là được, trong đó Vân Nương là quan trọng nhất, vì nàng là đại tộc trưởng.
Vân Chiêu đứng dậy rời thư phòng, đứng ở giữa sân phủ tuyết, nghe những tiếng khóc loáng thoáng truyền vào tận đại viện, sau đó đi thẳng vào hậu viện.
Trong phòng Vân Nương lúc này có cả một đám người đang quỳ khóc nức nở, làm nàng an ủi mãi , vừa thấy nhi tử đi vào, nàng vơ ngay một miếng ngọc như ý ném y.
Vân Chiêu nhanh tay bắt được, đặt ở bên tay mẹ, khom người chắp tay nói:” Hài nhi sẽ đi tới Bạch Ngân Hán xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu có điều không may, nhất định có kẻ trả giá.”
Vừa dứt lời thì tiếng khóc trong phòng cao lên ba phần.
Vân Nương dậm chân:” Mẹ không cần con đi báo thù, con phải đưa toàn bộ bọn họ về đây, toàn là huynh đệ của con đấy, đi đi, làm xong chuyện này thì hẵng làm chuyện khác, thể diện của con chưa quý trọng bằng hai mươi tám sinh mạng.”
Vân Chiêu quỳ xuống khấu đầu với mẹ, sau đó nói với đám phụ nhân Vân thị:” Yên tâm ta đi rồi sẽ mang họ về.”
Vân Mãnh và Từ Ngũ Tường đều đã đợi ở ngoài đại môn, họ biết Vân Chiêu đã quyết ý thì rất khó ngăn cản được y, hơn nữa chuyện này thực sự Vân Chiêu cần phải tỏ thái độ. Mặc dù Vân thị không có nhân tài, ít thấy được bóng dáng họ trong sự phát triển của huyện Lam Điền, nhưng cống hiến của họ không nhỏ, còn là cơ sở không thể thiếu củng cố quyền lực của Vân Chiêu, tuyệt đối không thể làm lòng họ nguội lạnh.
“ Vân Dương, Xuất Lưu sẽ đi cùng cháu, ta chuẩn bị 200 kỵ binh bản tộc rồi, đi sớm về sớm, Vân Tiêu đi trước một bước rồi, hắn sẽ liên hệ với Xạ Tháp Thiên tên đạo phỉ lớn nhất ở một dải Lan Châu.”
“ Nếu hắn có chút dính líu gì, dù là biết tin không báo thì cũng giết hết.” Vân Chiêu nhận lấy dây cương do Vân Mãnh đưa cho, giật dây cương phóng khỏi thành:
Vừa ra ngoài đám Vân Dương cùng với 200 kỵ binh đã lặng lẽ tới vây Vân Chiêu vào giữa, chạy ở trên cùng là Lão Xuất Lưu vốn đã an hưởng tuổi già lâu rồi, nay bản tộc xảy ra chuyện lại lần nữa lên lưng ngựa, kinh nghiệm của lão tặc lâu năm sẽ rất quý giá ở trường hợp này.
Lão Xuất Lưu biết tâm tình của Vân Chiêu, nên lấy tốc độ hành quân đường dài kiềm chế đội ngựa, không nhanh không chậm chạy trên đường lớn Phượng Hoàng Sơn.
Trên đời này không có sự hi sinh vô duyên vô cớ, cũng chẳng có trung thành vô duyên vô cớ, cho dù là thân tộc, bọn họ bỏ ra bao nhiêu cũng mong báo đáp bấy nhiêu.
Họ là những người đi theo Vân Chiêu sớm nhất nên cũng là người được lợi sớm nhất, nhận lỗi, bồi thường tiền tài không phải là điều họ muốn, họ càng muốn được coi trọng và quan tâm của Vân Chiêu.
Hai năm gần đây, cùng với việc lượng lớn học sinh thư viện trưởng thành, bọn họ dần thầm thấu vào vòng quyền lực trung tâm của Vân Chiêu, người Vân thị ít nhân tài không tranh được.
Mà Vân Chiêu cũng tựa hồ cố ý giảm thiểu tỉ lệ con cháu Vân thị nắm quyền.
Thân tộc Vân thị dần lui ra khỏi trung tâm quân chính trọng yếu, bắt đầu mở ra con đường mới cho Vân thị, ví như Bạch Ngân Hán.
Bạch Ngân Hán nằm ở hoang nguyên, bao quanh gần như không có thôn làng, một khi tới đó khai thác đồng không khác gì biến thành dã nhân. Đó là nơi mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh giá, mùa xuân mù mịt trong cát bụi ... 28 người đã sống trong hoàn cảnh đó 3 năm rồi.
Năm nay bọn họ lần đầu về nhà, đón nhận biểu dương của huyện Lam Điền.
Thân tộc Vân thị cũng hiểu, bọn họ đọc sách không nhiều, luyện võ chẳng tới, nếu như muốn sáng tạo tương lai tốt cho con cháu vậy phải dựa vào chỗ nào gian khổ, chỗ nào nguy hiểm thì đi tới chỗ đó, nỗ lực thể hiện sự hữu ích của mình với Vân Chiêu, ai cũng hiểu thành tựu của Vân Chiêu là vô hạn.
“ Ta hi vọng bọn họ đều còn sống.” Đến Bảo Kê thay ngựa Vân Chiêu mới nói câu đầu tiên suốt hành trình:
Tâm trạng Vân Dương vừa nặng nề vừa nóng nảy: “ Ai lại đi tấn công họ làm gì chứ, nơi đó chỉ có đồng mà đợt đồng cuối cùng cũng đã vận chuyển an toàn về huyện Lam Điền rồi mà.”
Từ Ngũ Tường mang đồ ăn tới cho Vân Chiêu và Vân Dương: “ Liệu có thể là thợ mỏ bạo động không?”
Vân Chiêu giật mình: “ Sao lại có chuyện đó, chúng ta dùng ở Bạch Ngân Hán đều là lưu dân cùng đường, lại còn trả tiền công không tệ.”
Từ Ngũ Tường nói nhỏ:” Nơi đó hoàn cảnh ác liệt, giao thông bất tiện, quản sự Vân Phương lại dùng 10 tháng để hoàn thành sản lượng cả năm, đó là điều bất hợp lý. Theo tính toán của ti chức, sản lượng của Bạch Ngân Hán một năm 51 vạn cân đồng thô đã là cực hạn của họ, nếu tăng thêm nữa thì không coi thợ mỏ là người rồi.”
“ Cho nên ti chức đoán chừng là thủ đoạn Vân Phương có sai sót, thêm vào sắp tới khảo hạch ba năm ...”
Vân Chiêu trừng mắt lên: “ Ngươi muốn nói Vân thị ta làm chuyện quan ép dân phản chứ gì?”
Từ Ngũ Tưởng bình thảm chắp tay: “ Ti chức chỉ nói một loại khả năng, rốt cuộc ra sao phải tới Bạch Ngân Hán mới biết.”
Danh Sách Chương: