Quản lý chính trị của Đại Minh chưa bao giờ tới được hương thôn, thống trị của vương triều các thời đại cũng chưa bao giờ tới được hương thôn.Điều đó làm cường hào địa chủ có cơ hội lớn mạnh.
Vân Chiêu sau khi viết dòng chữ này vào sổ tay của mình, có cảm giác bất lực.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, y ngồi dậy thay khuôn mặt vui vẻ, cùng mẹ đi tham gia hôn lễ của Vân Hà.
Vân Hà không phải là thân tộc của Vân thị, trong tộc phổ không có tên của hắn, hắn chỉ là trang hộ đã sống lâu trong thôn.
Khả năng là rất nhiều năm trước kia, gia gia của hắn, hoặc gia tổ, tổ tiên gì đó của hắn phát hiện ra người sống ở cái trang này, mang họ Vân thì sẽ có nhiều thuận lợi hơn các họ khác, khi khó khăn còn được chút trợ giúp, nên mới đổi họ.
Mặc dù khi mới đổi họ nhất định sẽ bị người ta khinh bỉ, bị người bản tộc Vân thị chế giễu.
Nhưng khi họ vượt qua được những lời đàm tiếu của thế gian, con cháu họ sẽ được hưởng ích lợi mà người khác họ không được.
Vân Chiêu không biết tầm nhìn xa đó có đúng không, nhưng mà cứ tiếp tục thế này, cả thông chuyển sang họ Vân là cái chắc.
Nhất là hai năm qua, người đổi họ rất nhiều.
Nhiều người làm thì ít người chế nhạo, thế là chuyện cứ thế diễn ra càng lúc càng thuận lợi, có những người vốn không định đổi họ, đột nhiên một buổi sáng thức dậy thấy Trương Tam Lý Tứ nhà bên thành Vân Tam Vân Tứ, lòng không khỏi dao động.
Không thấy hai nhà vốn cãi nhau như chó mèo, nhà mình ở giữa cười khẩy, giờ họ huynh đệ thân thiết, mình thành người ngoại tộc, chẳng rợn người.
Vì Vân Hà họ Vân, cho nên quà mừng Vân Nương cấp nhiều hơn người khác, ví như thêm một cái trâm bạc.
Một cái bàn tiệc chín món xa xỉ của Lam Điền chỉ có hai mẹ con Vân Nương và Vân Chiêu, chủ nhà tuổi cao chỉ ngồi ghé nửa cái mông, đợi thức ăn lên đủ, mời Vân Nương một chén rượu, sau đó cẩn thận rời đi.
Làm một bàn tiệc 9 món ít nhất một lượng bạc, với hương dân mà nói đây là tiêu chuẩn xa hoa nhất.
Nhà Vân Hà nhiều nhân đinh cũng chỉ làm nổi một bàn thôi, những người khác đều ăn chung nồi lớn.
Vân Chiêu rất tò mò với đại tiệc 9 bát, nhìn một cái mà nước miếng đã ứa ra, chuẩn bị đánh chén một trận thỏa thuê thì bị mẹ trừng mắt nhìn.
Chỉ thấy mẹ lấy từ mỗi bát ra một ít cho vào bát gốm thô, đặt trước mặt Vân Chiêu, nói nhỏ:” Con xem, bàn tiệc này những một lượng bạc, đại sư phó đang đợi mẹ con mình ăn xong, sẽ đổ hết món ăn vào nồi lớn, để mọi người cùng được hưởng đấy, con ăn tham cái gì.”
Nghe mẹ nói thế, Vân Chiêu lập tức phát hiện đúng là có cả đống ánh mắt đang nhìn chằm chằm đói khát, chẳng nuốt nổi nữa, cùng mẹ ăn vội vàng món lẫn lộn chẳng ra mùi vị gì rồi cáo từ về nhà.
Hai mẹ con Vân Chiêu vừa đi, trong nhà sôi nổi hẳn lên, đại sư phó chuyên nấu ăn trong thôn mau mắn đổ chín cái bát vào nồi lớn, cầm thìa to nguấy đều.
“ Ái dà, lần này Vân Hà có thể diện lớn rồi, đại nương tử và đại thiếu gia tới ăn đấy, lần trước Lưu bát gia mở tiệc lớn lắm, đại nương tử cũng tới mừng, song không uống lấy một ngụm nước ...” Có người xuýt xoa hâm mộ:
Thân thích Vân hà cười híp mắt lại, nói không biết ngượng mồm: “ Thì cùng họ cùng tộc phải khác chứ.”
“ Đúng thế, đúng thế.”
Cũng có người ngọt nhạt: “ Ừ thì có thể diện thật, cơ mà bàn tiệc này phải một lượng, chà, ăn nửa năm ít gì ...”
Tiễn mẹ ra cửa rồi, Vân Chiêu dẫn Tiền Thiểu Thiểu quay lại, vì y thích chứng kiến cảnh tượng vui vẻ thế này.
Tiền Thiểu Thiểu rất nhanh kiếm được một bát canh hổ lốn cùng bánh nướng ăn ngon lành, Vân Chiêu ngồi nhìn tân lang Vân Hà rất chất phác bị đám đông trêu chọc.
Khi tân nương tử tới, cũng chẳng chấn động gì, tức phụ nông gia mà, lấy khỏe mạnh cao lớn giỏi làm việc sinh nở là yếu tố đầu tiên.
Khi tân nương tử khi đi không cẩn thận để lộ ra đôi chân to, tức thì có kẻ hiếu sự cười rộ lên.
Hỉ nương đỡ tân nương tử không ngừng chỉ mặt đám hán tử chửi mắng, tân nương tử hận không thể lập tức chặt cái chân đi.
Nhìn thấy cha mẹ Vân Hà mặt đen xì như đít nồi, Vân Chiêu đi tới, nhìn đôi chân to của của tân nương tử, gật gù tuyên bố:” Quá tốt, sau này ta cưới lão bà nhất định cưới chân to.”
Cả nhà đang nhốn nháo im thít.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn trái ngó phải thấy không khí không tự nhiên lắm, nuốt vội miếng bánh, lớn tiếng hô hưởng ứng:” Bó chân khó coi chết đi được, còn thối, thiếu gia, tiểu nhân sau này nếu thấy lão bà chân nhỏ, vào cửa cầm đòn gánh đánh chết luôn.”
Vân Dương tới ăn chực gật đầu:” Ta cũng không cưới lão bà chân nhỏ.”
Còn về đám trẻ con có tương lai nhất thôn là Vân Quyển, Vân Thư, Vân Phi, Vân Thụ tất nhiên cũng đồng lòng phụ họa.
“ Không lấy lão bà chân nhỏ, chân đang tử tế lại cố biến thành như vậy, đi đường như vịt bầu, ghét.”
“ Tiểu Ngọc, muội đừng bó chân, mỗi ngày thấy muội đi đường không thể đi tử tế, ta nhìn mà đau lòng ...”
Nghe Vân Quyển vừa hô ra câu này, một nha đầu lớn trong đám đông ôm mặt la hét chạy mất.Đám Vân Chiêu há hốc mồm nhìn Vân Quyển, tên này đã biết để ý tới nữ nhân rồi.
Dù sao câu này được tập thể phụ nhân hả lòng hả dạ nhìn trượng phu của mình thường ngày thích chê bai chân mình to, nhìn thấy chưa, người có tiền đồ đều thích chân to, cái thứ thích chân nhỏ không có tương lai.
Vân Chiêu lấy trong ống tay áo ra hai lượng bạc đặt trên khay gỗ của hỉ nương, coi như thêm hồi môn cho tân nương.Ánh mắt cảm kích của tân nương cho dù bị khăn đỏ chùm đầu che mất, Vân Chiêu có thể cảm thụ được.
Một câu nói có thể cứu được cuộc đời một con người, Vân Chiêu tất nhiên vui vẻ mà làm, huống hồ y ghét cay ghét đắng tục bó chân, ngay cả chân mẹ y mà y còn ghét thì nói gì tới người khác.
Vân Chiêu tin sau khi đám huynh đệ họ tuyên bố như thế, sau này người Vân thị sẽ bỏ tập tục bó chân, không thèm quan tâm người ngoài ra sao.Đó chính là tác dụng của hương thân đồng lòng ở nông thôn, có thể thay đổi phong tục, nếu như lấy thân phận huyện lệnh ra nói chẳng có tác dụng rắm gì, nói không chừng sẽ bị chửi.
“ Kỳ thực tiểu nhân thích chân nhỏ.” Trên đường Tiền Thiểu Thiểu theo Vân Chiêu về nhà lẩm bẩm:
“ Được, để ta về nhà sai Tần bà bà dùng dao xẻo thịt trên chân tỷ tỷ ngươi, sau đó rắc thuốc băng lại, tỷ tỷ ngươi nằm một chỗ nửa năm một năm mà không bị thối là có cái chân ngươi thích rồi. “ Vân Chiêu ác độc nói:
Tiền Thiểu Thiểu rùng mình, rối rít sửa lời: “ Vậy thì thôi, sau này tiểu nhân cưới lão bà chân to vậy, nhưng mà không thể quá to, nếu không khi buổi tối thức dậy đếm chân, nhìn thấy cái chân còn to hơn chân tiểu nhân thì tiểu nhân không hiểu mình sẽ có tâm tình gì.”
Vân Chiêu không hiểu: “ Hả, buổi tối ngươi không ngủ tử tế đi đếm chân làm gì?”
“ Tiểu nhân phải biết tỷ tỷ của mình còn không.” Tiền Thiểu Thiểu đưa ra lý do quái dị:
“ Vậy đếm đầu không được à?”
“ Thế là thiếu gia không biết, đếm đầu phát hiện ra tỷ tỷ vẫn còn, rồi đếm chân thấy tỷ tỷ vẫn còn, thế chẳng phải là vui gấp đôi sao?”
Vân Chiêu lắc đầu đi nhanh tránh xa nó, y cứ thấy đầu óc Tiền Thiểu Thiểu không được bình thường, giờ xác định rồi, nó không bình thường thật.
Danh Sách Chương: