Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Tông Mẫn trở về doanh trại, chuyện đầu tiên hắn làm là giết sạch số phụ nhân còn lại trong quân doanh.

“ Đại trượng phu chết thì chết, bị người ta chọn kẻ nọ bỏ kẻ kia, dù có sống thì cũng chỉ làm khổ lực cho chúng cả đời, sống như thế chẳng bằng chết cho xong. Sau khi giết hết đám phụ nhân, chặn đường đào vong của kẻ khác, Lưu Tông Mẫn triệu tập toàn quân khích lệ một phen:

Có điều rõ ràng là sự khích lệ của hắn chẳng có tác dụng gì, đám bộ hạ còn sống tới lúc này đều là loại lọc lõi, sao có thể bị người ta dỗ ngon vài câu giao mạng cho được.

Lưu Tông Mẫn cũng hiểu giờ muốn nâng cao sĩ khí là chuyện khó hơn lên trời, cho nên hắn cũng không hi vọng có thay đổi gì, mọi người tiếp tục ở cùng nhau là được rồi.

Trước kia ở kinh thành hơi quá tay, giờ muốn quay đầu cũng không còn cơ hội.

Buổi tối hắn đổi chỗ ngủ, sáng ngủ dậy, cái giường hắn thường ngủ cắm đầy tên, nói cách khác đám huynh đệ phụ trách hộ vệ cho hắn không tận chức, để một số kẻ có ý đồ tập kích.

Thế thì phiền rồi.

Một tướng quân mà suốt ngày phải phòng bị bộ hạ đánh lén còn sống thế nào được? Có lệnh thân vệ đi tra thì cũng chẳng tra ra gì cả, nên Lưu Tông Mẫn không dám rời giáp khỏi người nữa.

Tình hình những kẻ khác trong đội quân của Lý Hồng Cơ cũng không khá hơn.

Ngưu Kim Tinh tuyệt vọng đấm cửa cung.

Cũng không biết hắn đấm bao lâu, cửa cung loang lổ máu.

Cái cửa này không lớn, nhưng đóng đầy đinh đồng, số lượng bằng với cổng hoàng cung kinh thành, dọc chín, ngang chín.

Lý Hồng Cơ từ sau khi chuyển vào ở hoàng cung đơn giản này thì rất ít xuất hiện, bất kể là xảy ra chuyện gì, Lý Hồng Cơ chỉ ở trong hoàng cung xem kịch, chẳng để ý chuyện bên ngoài.Đến ngay cả Cao hoàng hậu của hắn cũng chuyển khỏi hoàng cung, sống ở lão doanh cùng nghĩa tử Lý Song Hỉ.

Trong một năm, các tướng quân quyền lực đều tự lập.

Dưới tình hình nguy cấp, không còn cách nào khác, thừa tướng Ngưu Kim Tinh mới mạo hiểm bị chặt đầu tới Ngọc Sơn diện kiến Vân Chiêu, định thông qua bán đứng mấy tên tướng quân không nghe lời, kiếm đường sống cho quan văn.Đáng tiếc Vân Chiêu không tiếp nhận đầu hàng, dù hắn đưa ra bao nhiêu điều kiện có lợi cho Lam Điền cũng không lay động được.

Ngưu Kim Tinh sống sót từ Ngọc Sơn trở về, càng bị đám võ tướng kia ghét.

Hắn không muốn chết, nên cầu cứu Lý Hồng Cơ.

Cửa cung tuy đóng chặt, vẫn thấp thoáng truyền ra tiếng kèn trống cùng tiếng ê a của ca cơ.

Ngưu Kim Tinh đấm cửa ngày càng yếu, cuối cùng dựa vào cửa cung nhìn tàn dương như máu.

Cửa nhỏ ở bên cạnh mở ra, Tống Hiến Sách xuất hiện nói:” Bệ hạ không gặp ngươi đâu, nhờ ta khuyên can rất lâu bệ hạ mới không trách ngươi chuyện đi sứ Lam Điền.”

Ngưu Kim Tinh kiệt sức rồi:” Chúng ta đều sắp chết hết cả, tranh sủng còn ý nghĩa gì nữa, để ta gặp bệ hạ đi.”- Đợi bệ hạ phấn chấn trở lại, chúng ta còn trăm vạn đại quân, đi đâu chẳng được.

“ Ha ha ha, trăm vạn đại quân, Vân Chiêu coi chúng ta như gà ngói chó đất, Đa Nhĩ Cổn coi chúng ta như lá chắn thịt, bách tính coi chúng ta như dã thú, nhìn khắp thiên hạ đâu đâu cũng là địch, ngươi nói còn đi đâu được.”

Tống Hiến Sách cười nhạo: “ Ngươi chẳng qua là một đông hồng tiên sinh có chút ruộng đất, bình thường mở lớp dạy vài đứa trẻ con, nay cực phẩm nhân thần, lúc ở kinh thành hồng nho bác học bái làm môn hạ ngươi vô số, uy phong vô cùng. Ta tưởng ngươi đã thỏa mãn rồi chứ, không ngờ đến giờ tham sống sợ chết, đúng là lòng tham vô đáy.”

Ngưu Kim Tinh đứng dậy chửi mắng:” Còn ngươi chẳng qua là tên bói số mệnh lang thang đầu đường góc phố kiếm miếng cơm thừa, nhờ Sấm vương mà gà chó thăng thiên, thế mà chỉ biết chơi bời hưởng thụ.”

“ Tống mỗ hiện giờ hưởng thụ chút nào là tiêu hao sinh mệnh chút đó, ta biết chứ, nhưng giờ bảo mỗ từ bỏ mọi vinh quang này thì thà chết cho rồi.” Tống Hiến Sách điềm nhiên đáp lại:

Ngưu Kim Tinh thở dài:” Xem ra bệ hạ cũng nghĩ thế rồi, thời khắc cuối cùng đã đến, chẳng lẽ các ngươi không biết đấu tranh dù chỉ một chút sao?”

Tống Hiến Sách cười nhạt: “ Sao ngươi biết Sấm vương không đấu tranh?”

Ngưu Kim Tinh trừng mắt: “ Giờ các tướng dưới quyền bệ hạ tự lập môn hộ cả rồi.”

“ Ha ha ha, tốt, kẻ nào tự lập môn hộ thì tự chịu trách nhiệm bộ thuộc của mình.”

“ Thế là sao?”

Tống Hiến Sách chỉ cửa nhỏ: “ Theo ta.”

Ngưu Kim Tinh theo Tống Hiến Sách cùng vào cung, chỉ thấy thị vệ khắp nơi, hắn nhanh chóng nhận ra có hai loại thị vệ khác nhau ở trong và ngoài cung.

Một là chó sủa, hai là sói đói.

Trên sân khấu cao, hí tử trang điểm lòe loẹt đang hát bài bi ca tài tử giai nhân, phía dưới Lý Hồng Cơ cởi mình trần, múa đao vùn vụt.

Mỹ nhân trong vở kịch đã chết, Bá Vương đứt từng khúc ruột, gào thét liên hồi, trường đao trong tay Lý Hồng Cơ cũng như phát ra tiếng sấm sét, đợi tiếng ca ngừng lại, hắn chém đứt cọc gỗ to bằng bắp chân, tra đao vào vỏ.

Ngưu Kim Tinh nhìn thấy cảnh ấy thì nước mắt giàn giụa, quỳ xuống dưới chân Lý Hồng Cơ, không nói thành lời.

Lý Hồng Cơ cơ cười lớn:” Sao, Vân Chiêu không chịu giết ngươi à?”

“ Y cho thần về để bệ hạ giết.”

“ Cô không giết ngươi, ngươi là kẻ đáng thương, cô không giữ ngươi, ngươi chẳng có nơi nào đi.”

Ngưu Kim Tinh ngẩng đầu nhìn thân thể hùng tráng của Lý Hồng Cơ, một kẻ tửu sắc qua ngày quyết không có tấm thân này: “ Bệ hạ ra lệnh, thần lấy mạng hoàn thành.”

Lý Hồng Cơ nhận lấy áo ngoài Tống Hiến Sách đưa cho khoác lên người, tới bên bàn uống bát rượu hâm nóng, nói: “ Khi ở kinh thành, cô biết tin tướng sĩ lão doanh cũng tham gia cướp bóc thì đã hiểu đại sự xong rồi.:

Ngưu Kim Tinh ngạc nhiên:” Bệ hạ vì sao không dùng quân pháp?”

“ Đến cả Lưu Tông Mẫn cũng ngông nghênh nói với cô đó là quyền của hắn, còn các ngươi tên nào tên nấy mắt đỏ ngầu, cả ngươi cũng suốt ngày thu nhận môn đồ, ngươi bảo cô dùng quân pháp thì giết ai?”

“ Thần đáng chết.”

Lý Hồng Cơ rộng lượng xua tay:” Kỳ thực cũng không hề gì, cho dù ở kinh thành chúng ta không tơ hào chút nào của bách tính thì thiên hạ vẫn là của Vân Chiêu. Chúng ta sớm muộn cũng phải đi, sao không cướp thật nhiều hẵng đi, nếu không giờ lấy gì mà sống.”

Ngưu Kim Tinh hổ thẹn dập đầu: “ Xin hỏi bệ hạ giờ phải làm sao?”

“ Trước tiên phải phân rõ tình thế, kỳ thực đối với Kiến Nô, Vân Chiêu nhất định phải diệt, còn chúng ta, trong mắt y chỉ là chó rớt nước, tiện thì đánh, nếu chúng ta bỏ chạy, y sẽ bỏ mặc.”

“ Ý bệ hạ là?”

Tống Hiến Sách được Lý Hồng Cơ ra hiệu liền đi lấy một tấm bản đồ cực lớn, chỉ một vùng đất bao la trống không ở phương bắc: “ Đi Bắc Hải.”

Ngưu Kim Tinh kinh hoàng: “ Bệ hạ, đó là vùng man hoang, làm sao người sống được.”

Lý Hồng Cơ cười:” Vậy ngươi nghĩ còn chỗ tốt giành cho chúng ta sao?”

“ Nhưng ở đó có người La Sát.”

“ Tốt, nếu không có người chúng ta cướp của ai?”

Ngưu Kim Tinh tuyệt vọng:” Nhiều người như thế, làm sao chúng ta lên cả phương bắc được?”

Tống Hiến Sách âm trầm nói:” Lấy mạnh bỏ yếu mà thôi, Ngưu huynh, từ hôm nay trở đi tốt nhất nên luyện xạ kỵ, luyện hỏa thương, nếu không mỗ e huynh không tới nổi Bắc Hải đâu.”

Ngưu Kim Tinh vẫn cầu khẩn Lý Hồng Cơ:” Bệ hạ, e là không ai chịu theo chúng ta tới Bắc Hải.”

“ Ha ha ha, ai nói chúng ta muốn đi Bắc Hải, chúng ta chỉ tới đó bổ xung thêm kho lương thôi.”

“ Vậy nếu vẫn không ai chịu theo chúng ta?”

“ Thì cứ ở lại đối đầu với Lý Định Quốc.”

“ Còn Ngô Tam Quế?”

“ Tên đó đã chuẩn bị quy thuận Kiến Nô rồi, liên quan gì tới chúng ta, kẻ này tầm nhìn hạn hẹn, tới giờ còn định nương nhờ Kiến Nô, cô vương có thể khẳng định, đầu lâu của hắn nhất định thành cốc rượu của Vân Chiêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK