Trương lão gia chẳng có nghề gì, chuyên môn bán ngói kiếm sống thôi.
Nhờ phúc tổ tiên để lại, ông ta có sáu cửa hiệu, bốn trạch viện, tuy chẳng thể nói là đại phú đại quý, nhưng cũng dư dả thoải mái.
Nữ nhân Triều Tiên tất nhiên không thể đem về nhà, nếu không bà nương thối trong nhà sẽ khóc lóc đòi treo cổ, để ở ngoài là không sao.
Trương lão gia có trạch viện nho nhỏ bên Vận Hà còn đề trống, vì gần sông, phong cảnh không tệ, coi như phồn hoa, ông ta bố trí Phác thị ở đây.
Từ khi tới nơi này, Phác thị cứ run cầm cập ôm chặt đứa bé, thị nữ luống tuổi càng giữ chặt lấy áo nàng không buông.
Trương Đức Bang đưa Phác thị một túi tiền vừa vừa:” Yêu cầu của ta không cao, sinh cho ta một nhi tử, sau đó nàng muốn làm gì thì làm, đứa bé giao cho lão bà của ta nuôi, không liên quan gì tới nàng, hiểu chưa? Ngoài ra Phác thị ở Đại Minh khó nghe lắm, gọi là Trịnh thị đi.”
Trịnh thị gật đầu liên hồi.
Trương Đức Bang nhìn tiểu khuê nữ bọc trong áo của ông ta, thở dài:” Thấy mẹ con nàng cũng không dễ dàng gì, ở Đại Minh thì không có hộ tịch, về Triều Tiên thì chắc là chỉ có đường chết, lý trưởng ở quê ta là thân cữu cữu, để ta xem xem có làm được cái hộ tịch thuyền dân được không? Sau này phải học tiếng Hán, đừng nói tiếng Triều Tiên nữa, không có lợi.”
Dặn dò xong Trương Đức Bang đóng viện tử lại, một mình rời đi.Ông ta đi rồi, Trịnh thị ngồi bệt xuống đất, khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói:” Con là hậu duệ của Đại Viện Quân, hãy nhớ, tuy con là nữ tử, nhưng trong thân thể con chảy dòng máu hoàng tộc. Từ nay về sau, con không được nói một câu Triều Tiên nào, trừ khi con mạnh mẽ tới mức có thể nói tiếng Triều Tiên khiến người Đại Minh phải chắp tay cúi mình, nếu tới lúc đó thì chúng ta có thể về Triều Tiên rồi.”Đứa bé chẳng hiểu gì, chỉ mở to mắt nhìn trái quả trĩu trịt trên cành với vẻ thèm thuồng.
Trịnh thị cùng hai thị nữ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ xong, cửa mở ra, Trương Đức Bang vác một bao gạo, một sọt rau đi vào, giao cho nàng lại đi. Sau đó không lâu Trương Đức Bang quay về lần nữa, mang theo trứng già, thịt, với cả cá, đỏ mặt mang vào ít vải:” Trước tiên bồi dưỡng thân thể, làm vài bộ y phục, có thể nhìn ra trước kia nàng là người từng hưởng phúc, theo ta sẽ không để nàng chịu khổ đâu, nữ nhân mà, sống bình an cả đời mới là phúc.”
Trịnh thị nhún mình thi lễ:” Thiếp thân là phụ nhân nhà đọc sách, hi vọng phu quân thương xót.”
Trương Đức Bang vô cùng vui mừng, rốt cuộc thấy bỏ ra 600 đồng bạc không phí, nữ nhân thông minh sinh con ra cũng thông minh một chút, chứ không như mụ già nhà mình, ngoại trừ ăn ngon mặc đẹp, chơi bài ra thì chẳng được tác dụng gì.
Xử lý xong mấy chuyện này thì trời đã tối, Trịnh thị cho con ăn no đi ngủ, lặng lẽ trải giường, nhưng Trương Đức Bang đứng dậy:” Các nàng chịu khổ nhiều rồi, mấy ngày tới điều dưỡng thân thể, mai ta lại tới thăm.”
Nói rồi mỉm cười với Trịnh thị rời đi.
“ Lão gia là người tốt.” Một thị nữ quỳ bên cạnh Trịnh thị cảm động nói:
“ Không so được với Đại Viện Quân. “ Trịnh thị lạnh lùng, cái vẻ yếu đuối đáng thương biến mất, thay bằng sự kiên cường cố chấp hiếm có, chuyện n ày chẳng khó hiểu, nếu là nữ tử chỉ biết khóc lóc nàng đâu thể tồn tại tới giờ, lại còn giữ được cả con nhỏ thị nữ:
“ Đại Viện Quân bỏ chạy không mang theo phu nhân.” Thị nữ khác oán trách:
Trịnh thị nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ:” Chỉ cần chàng còn sống là được, phu thê bọn ta sớm muộn có ngày gặp lại, tới khi đó ta sẽ chết trong lòng chàng.”
Gió đêm lay động, bóng cây soi lại cửa sổ, tựa hồ có ai oán không sao tan hết................... .....................
Lúc này Vân Chiêu cũng vừa về nhà, tâm tình không tốt chút nào.
Trước đó y nghe lời khuyên gián của Trương Quốc Trụ, đồng ý mở cửa cho người dị tộc vào Đại Minh một cách có giới hạn, ngày mai Nhật báo Lam Điền sẽ công bố tin tức này.
Còn về phần đám người kia kiến nghị cho thương cổ, chủ xưởng thuê người dị tộc làm việc bị y phủ quyết.
Những việc mà những người này vào Đại Minh có thể làm không nhiều, khoáng công, nông công, mục công, còn về phần nữ tử, chỉ phục vụ là chính.
Người dị tộc đợt đầu vào Đại Minh không quá nhiều, lấy 50 vạn là giới hạn cao nhất.
Quy củ do Vân Chiêu xác lập, nhưng y biết, chỉ cần hé cái cửa này ra, cuối cùng người vào Đại Minh sẽ không chỉ có 50 vạn.Đây là chuyện đại thế thúc đẩy.Đại Minh dùng nô lệ ở Nam Dương, bách tính không biết, quan viên sao có thể không biết.
Nô lệ Nam Dương mỗi năm đem lại vô số tài phú, ai nhìn mà chẳng thèm khác, tại sao Nam Dương được phép dùng nô lệ kiếm tiền mà họ thì không? Những tiếng nói bất mãn ngày một lớn.
Về phòng ngủ thấy Tiền Đa Đa đang chổng mông lục tủ, còn Nhị nhi tử của y ở bên cạnh, hai mẹ con sắp chui cả đầu vào rương rồi, không biết nhìn cái gì?
Vân Chiêu hắng giọng một tiếng, Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên cười híp mắt:” Phu quân có nhớ hộp lam bảo thạch Đoàn Quốc Nhân tặng thiếp đâu rồi không?”
Vân Chiêu nghĩ một lúc mới nhớ ra:” Ta không thích nam nhân khác tặng quà cho nàng, nên ta ném cho Triệu Quốc Tú bán đi xây y viện rồi.”
Vân Hiển không thể tin nổi câu trả lời này, Tiền Đa Đa nói:” Con xem, nếu con chưa yêu một nữ tử tới tiêu chuẩn phụ hoàng con thì ngoan ngoãn làm chuyện mình muốn làm đi.”
Vân Chiêu hỏi nhi tử đã cao lớn qua vai mình:” Sao, con đã hứng thú với nữ hài tử rồi à?”
Vân Hiển lắc đầu ngay:” Sư phụ con cho rằng con nên tiếp xúc với nữ nhân, càng sớm càng tốt.”
“ Vì sao?” Vân Chiêu tò mò:
Vân Hiển bực bội đóng rương sầm một cái:” Nữ nhân rất phiền, sư phụ cho rằng con cần kiếm vài viên bảo thạch tặng ông ấy, ông ấy sẽ dẫn con đi xem bản mặt thật của nữ nhân.”
“ Thế con có nghĩ tới sư phụ khốn kiếp của con muốn lừa bảo thạch của con không?”
“ Tất nhiên con biết, nhưng con muốn biết sư phụ con dùng mấy cục đá nát dạy cho con cái thứ mà con biết từ lâu thế nào.”
Chung quy là vẫn bị người ta lừa, Vân Chiêu thở dài, biết bị lừa còn muốn xem mình bị lừa thế nào nữa, nhưng không hoàn toàn do con y ngốc, mà chủ yếu là nó chẳng coi tiền tài ra gì.
Vân Hiểu rất rộng rãi, vì từ khi sinh ra chưa bao giờ biết nghèo khó là gì.
Theo phụ thân đi săn phải ăn rau rừng với hắn mà nói đã là chuyện khó chịu nhất trên đời, vì không chịu được khổ nên mới trốn từ trấn Ninh Hạ về.
Lần bỏ chạy đó làm hắn mất vị trí kế thừa.
Khi đó Vân Chiêu không nói gì cả, rất khoan dung với nhi tử, Tiền Đa Đa tuy biết hậu quả nghiêm trọng nhưng không nói với nhi tử.
Có điều thế cũng tốt, tâm ý của Vân Hiển không phải ở chính trị, hắn thích chạy khắp thế giới, lần này tìm được đầu nguồn Hoàng Hà, có được thắng lợi cuối cùng.
Hết cách, người khác muốn cạnh tranh với hắn cũng chẳng có năng lực, chuyến đi này Vân Hiển mang theo 500 võ sĩ vũ trang cùng vô số vật tư tiền bạc.
Cho nên người ta thì đi thám hiểm cùng lắm kết bạn hai ba người đi với nhau, chuẩn bị mạo hiểm cả tính mạng, còn, hắn thuần túy là đi chơi xa, thậm chí mang theo ba trù tử để đổi món.
Vì thế khi nhi tử kể đầu nguồn Hoàng Hà cỏ cây tươi tốt, lý ngưu dạo bước dưới mấy trắng xà thấp như trên đỉnh đầu, làm Vân Chiêu cũng muốn đi xem.Đi một chuyến, học vấn của Vân Hiển tiến bộ rất lớn, nắm rõ núi non sông ngòi tây bắc trong lòng, hiểu được phong tục dân tình, còn giúp mục mục dân đi cướp dâu, được khen ngợi.
Chỉ là khi đi qua trang tử trồng thuốc lá của Vân Báo, hành vi không tốt, chém chết quản sự nông trang.
Danh Sách Chương: