Hàn Lăng Sơn lúc này vô cùng khoái hoạt.
Thu hoạch lớn nhất ở chuyện đi Ô Tư Tàng không phải có được bao nhiêu vàng bạc, mà là xử lý được số lượng bộ lạc đông đảo của Ô Tư Tàng.Đám nô lệ khởi nghĩa kia đang làm chuyện mà Lý Hồng Cơ làm ở Đại Minh.
Nghĩ thôi đã thấy sợ, một đám nô lệ cuồng nhiệt tân giáo tay cầm vũ khí cường đại hơn người Ô Tư Tàng lang thang trên cao nguyên. Bọn họ không làm việc, không chăn thả, chỉ muốn dùng vũ khí thu hoạch đủ thức ăn tài vật.
Kinh tế Ô Tư Tàng vốn mong manh, bị đám châu chấu này hoành hành liền không còn lại gì cả.
Nhưng con người phải sống, nên vì bộ lạc này sống, bộ lạc kia biến mất, nơi càng phồn hoa thì nhân khẩu biến mất càng nhiều, ví như Lạp Tát đã thành đống đổ nát.
Cao nguyên không thể không có người, mà người Hán không sống được trên cao nguyên, với lại Đại Minh còn đang không đủ nhân khẩu đây này.
Người Tạng vố do người Khương dần dần chuyển hóa thành, cho nên chuyện cấp bách hiện nay là mau chóng di cư người Khương, người Tạng lên cao nguyên.
Chỉnh thể mà nói, thay máu nhân khẩu chính là mục đích căn bản của cuộc vận động này.
Nay chuyện ở Ô Tư Tàng đã tới hồi kết.
Hôm nay người tới gặp Vân Chiêu rất nhiều, đại đa số là văn thần.
Khi Hàn Lăng Sơn vào đại thư phòng, mọi người tự giác nhường đường, hắn nhìn họ lạnh nhạt nói: “ Giải tán cả đi, chớ gây thêm phiền toái cho bệ hạ nữa, đây là quyết định của đại hội nhân dân, cứ theo đó mà làm, chẳng lẽ các ngươi định lật nhào Luật giáo dục toàn dân sao? Đây là chuyện phạm pháp.”
Khố tàng phó sứ Tiền Nguyên chắp tay: “ Bộ trưởng, tiền thuế không đủ hỗ trợ tân chính của bệ hạ.”
“ Ngươi hiểu được cũng phải chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành.”
“ Nếu bộ trưởng có thể biến ra tiền, khố tàng tuyệt đối không nhiều lời, năm nay tiền lương các bộ cần đã cấp hết, trong kho không còn lại là bao, dùng để duy trì vận hành của triều đường, cùng với đề đề phòng thiên tai bất ngờ. Bệ hạ lúc này đột nhiên công bố tân chính, lại bắt chấp hành ngay, làm hạ quan nghĩ không ra.”
Hàn Lăng Sơn cau mày: “ Có vài chuyện không phải quan viên cấp bậc như ngươi có thể hiểu, về đi.”
“ Hạ quan về ngay, nhưng có một câu hạ quan phải nói, hạ quan không phản đối tân chính của bệ hạ, mà là không có tiền để chấp hành. Đợi khi tiền lương sung túc rồi mới thực hiện được, điểm này mong bộ trưởng cân nhắc. “ Tiền Nguyên nói xong đi luôn:
Hàn Lăng Sơn liếc quanh một lượt: “ Còn các ngươi có vấn đề gì?”
Học chính Triệu Hán Thu chắp tay:” Luật giáo dục toàn dân đã ra rồi, vì sao học chính bộ lại không nghe thấy chút tin tức nào? Bọn hạ quan cũng là thần tử Đại Minh, vì sao không được hỏi ý kiến?”
Hàn Lăng Sơn bình thản nói: “ Vì các ngươi lười.”
Triệu Hán Thu nổi giận:” Từ khi học chính bộ thành lập đến nay, dù đám người hạ quan có phế vật một chút, nhưng qua hai năm thành lập hơn một nghìn ba trăm trường học, thu nạp học sinh tới trăm vạn. Bộ trưởng nói bọn hạ quan lười, hạ quan không phục.”
“ Không phục thì làm việc nhiều vào.” Hàn Lăng Sơn vẫn giọng điệu quai quái ấy:
Triệu Hán Thu kinh ngạc:” Bộ trưởng nói kiểu gì thế?”
“ Kiểu người đấy.”
“ Ngài thật vô lý.”
Hàn Lăng Sơn hừ lạnh:” Ta nói lý với các ngươi, ai nói lý với bọn ta? Các ngươi có biết chiến hạm phương tây cường đại tới mức nào không? Các ngươi có biết Hàn Tú Phân phòng thủ Mã Lục Giáp vất vả thế nào không? Các ngươi có biết người La Sát men theo con sông phương bắc từng bước xâm nhập phương đông không? Các ngươi biết mật ước giữa Kiến Nô và người La Sát không? Có biết Chuẩn Cát Nhĩ vương đã liên hợp với người Mông Cổ ở cực bắc chuẩn bị nam hạ không?”
“ Các ngươi có biết ngay trên quốc thổ Đại Minh còn có rất nhiều kẻ mang dã tâm ẩn trong bóng tối đang đợi chúng ta phạm sai lầm để trỗi dậy không?”
Triệu Hán Thu không biết những điều ấy, càng nghe càng thấy mồ hôi đầm đìa:” Nếu như chúng ta đang nguy cơ trùng trùng như vậy thì càng nên bỏ đi những quyết sách bất lợp lý, toàn lực ứng phó với nguy cơ, tại sao bệ hạ cố chấp mà làm theo ý mình?”
Hàn Lăng Sơn lắc đầu:” Bệ hạ không chỉ có một mình, đại hội nhân dân, quốc tướng phủ, giám sát bộ đều ủng hộ bệ hạ.”
Triệu Hán Thu thở dài:” Bệ hạ xưa nay anh minh, vì sao lần này ở chuyện giáo dục lại cố chấp như thế? Hoàn toàn có thể đợi tới khi thiên hạ thái bình hẵng xử lý vấn đề này cơ mà. Hạ quan nghĩ, nếu chấp hành tân chính sẽ tuyệt đối không có nửa phần bất mãn.”
Hàn Lăng Sơn liếc xéo hắn:” Ngươi muốn đợi tới khi nào? Đợi tới khi con cháu các ngươi nhờ ưu thế đi trước chiếm hết vị trí trọng yếu trong thiên hạ à? Đợi tới khi các ngươi đã nếm đủ lợi ích của quyền lợi à? Hay là các ngươi đã quên mất lý tưởng vì bách tính năm xưa?”
“ Bệ hạ và bọn ta không phải là không thể đợi, mà là không dám đợi, ngay lúc này chấp hành quốc sách, các ngươi còn viện đủ lý lẽ cản trở, thêm vài năm nữa chẳng lẽ các ngươi sẽ toàn lực thi hành tân chính?”
“ Triệu Hán Thu, các ngươi nữa, đừng thấy ta nói khó nghe, nhớ lại chuyện năm xưa, nhớ lời thề của chúng ta dưới ánh trăng, năm đó chúng ta theo bệ hạ không phải vì cá nhân, mà để thiên hạ không còn đứa bé nào bị người ta dễ dàng dùng 40 cân kê mua đi.”
“ Thiếu tiền lương thì có cách làm khi thiếu tiền lương, chẳng lẽ năm xưa chúng ta vì thiếu tiền lương, thiếu đủ đường mà không làm à?”
“ Bệ hạ nói một trăm năm tới sẽ xác định cách cục thời đại 500 năm sau, mỗi thời khắc đều không thể lơi lỏng, không thể tụt hậu.”
Bốn xung quanh im ắng hẳn, Triệu Hán Thu vẫn nắm chặt tay:” Ta vẫn muốn gặp bệ hạ.”
Hàn Lăng Sơn đang định nói tiếp thì Trương Tú từ trong phòng đi ra, nói với các quan viên chờ cận kiến:” Bệ hạ nói, Hàn Lăng Sơn vào, những người khác xéo.”
Triệu Hán Thu tức giận:” Ta muốn vào khuyên gián.”
Trương Tú nói:” Bệ hạ đã xem tấu chương của đại nhân, phê nghe bừa nói bậy, đại nhân vẫn muốn gặp bệ hạ sao?”
Triệu Hán Thu dậm chân:” Được, bệ hạ đang giận, không phải lúc khuyên gián, đợi bệ hạ bình tĩnh ta lại tới.”
Nói rồi phất tay, dẫn theo nửa số quan viên.
Số còn lại thấy Hàn Lăng Sơn trừng trừng mắt nhìn, một quan viên râu rậm nói:” Bọn hạ quan tới làm việc, không liên quan tới tân chính.”
Trương Tú đưa tay mời Hàn Lăng Sơn:” Bệ hạ đang đợi.”
Hàn Lăng Sơn vào đại thư phòng, nhìn thấy Vân Chiêu đang gác chân lên bàn, người ngả ra sau, dùng tư thế thoải mái xem văn thư, nào có chút dáng vẻ giận dữ gì chứ.
“ Đuổi hết cái đám ồn ào đi cho trẫm rồi hả?” Giọng Vân Chiêu sau văn thư truyền ra:
Hàn Lăng Sơn nhún vai:” Kỳ thực thần kiếm cớ đuổi những kẻ đó đi thôi, chính thần cũng chưa hiểu hết ý đồ của bệ hạ, chúng ta có cần gấp gáp như vậy không?”
Vân Chiêu đặt văn thư sang bên, mặt nghiêm nghị nói:” Hiện nay nói một cách không khách khí là dân tộc Trung Hoa đã tới chướng ngại phát triển, đã trì tệ thời gian quá dài, muốn nhảy ra khỏi giới hạn này không phải một hai phát minh đi trước là đủ, phải khai mở dân trí, nếu không ngươi sống đủ lâu sẽ thấy, trẫm để lại cái tàu hỏa thế nào, trăm năm sau con cháu chúng ta vẫn dùng cái tàu hỏa đó, sẽ không có gì thay đổi.”
“ Chỉ có khai mở dân trí, chúng ta mới có đủ các loại nhân tài muôn hình muôn vẻ xuất hiện không dứt.”
“ Trẫm chịu đủ chuyện gì cũng cần chúng ta thúc đẩy, chuyện gì cũng cần chúng ta dẫn dắt rồi, cái dân tộc này tới lúc tự phải nỗ lực tiến lên.”
“ Phải bồi dưỡng ra được những người mà dù chúng ta không còn nữa, chúng vẫn đủ năng lực tự mình đi về phía trước.”
Danh Sách Chương: