Chu Quốc Bình là người rất dễ đi vào con đường cực đoan.
Vân Chiêu không rõ tuổi thơ nàng gặp phải chuyện gì mà sống trong sự quan tâm của thư viện bao năm, tính cách vẫn quá khích như vậy.
Vân Chiêu chỉ nhớ năm xưa gặp nàng thì nàng là đứa bé gầy yếu như con mèo nhỏ, được hán tử cao lớn vác trong sọt mang tới.
Qua trình giao dịch rất đơn giản, hán tử cao lớn đó đổ Chu Quốc Bình từ trong sọt ra, sau đó chứa 40 cân kê của Vân thị cứ vậy mà đi, chẳng nhìn Chu Quốc Bình cái nào.
Không biết quan hệ của họ là gì ... Dù sao khi đó thảm cảnh quá nhiều, Vân Chiêu không hỏi, đưa cô bé như con mèo đó lên thư viện Ngọc Sơn, mọi khổ nạn sẽ qua.
Hai món rau rừng, một đĩa thịt khô, canh cá bắt từ sông nhỏ, một vò rượu, Vân Chiêu và Chu Quốc Bình ngồi dưới tán cây cổ thụ bàn việc.
Do đây là giao đàm công vụ chính thức, Phùng Anh không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Chu Quốc Bình uống cạn chén rượu:” Nhiều người nói phẩm đức của ti chức không xứng với vị trí này.”
Vân Chiêu cũng uống cạn luôn, dùng đốt ngón tay gõ bàn bảo Chu Quốc Bình thêm rượu:” Hừ, nếu người đó không phải là ta thì ngươi không cần phải quan tâm.”
“ Huyện tôn còn nhớ lúc ti chức mới tới nhà không?”
“ Nhớ chứ, khi đó ngươi cao chưa bằng cái bàn này, khi đó đám Tần bà bà kéo ngươi đi tắm rửa phải ba người mới kéo được, sao mà ngươi khóc như lợn bị chọc tiết thế?”
Chu Quốc Bình hừ mũi: “ Vì khi đó ti chức nghĩ họ mang mình tắm rửa sạch xong sẽ ăn thịt, về sau huyện tôn tới, ti chức đoán người này không muốn ăn thịt mình đâu, nên không khóc nữa.”
“ Ồ, ngươi chỉ nhìn một cái đã nhận ra ta là người tốt rồi sao? “ Vân Chiêu cười ha hả:
“ Lúc đó huyện tôn béo tròn, mặt tròn, bụng tròn, lại còn trắng trẻo, không giống người thiếu ăn .. “ Chu Quốc Bình thấy mặt Vân Chiêu đen dằn mới sửa lời: “ Khi đó huyện tôn lấy ra một cái bánh hồng ở cái túi trước bụng, bánh rất ngon, ti chức chưa bao giờ ăn thứ ngon như vậy, nên nghĩ người này có đồ ăn ngon chắc là không ăn mình đâu.”
“ Huyện tôn, giờ có gì ngon trên người không?”
“ Hừ, tưởng ngươi quên. “ Vân Chiêu móc trong người một hồi, lấy ra gói giấy bọc bánh hồng, đưa cho Chu Quốc Bình: “ Tới tận bây giờ ta vẫn có thói quen mang đồ ăn vặt trên người, trong mắt đám khốn Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân thì đây là chuyện mất thân phận, bọn chúng kêu ca suốt. Kêu ca thì ta chẳng sợ, nhưng mà không thích phiền tai nên ta toàn phải ăn rất bí mật.”
“ Cứ nghĩ ngươi lớn rồi cũng không cần nữa, xem ra sau này lấy đồ ăn vặt ra dỗ ngươi là được.”
Chu Quốc Bình cẩn thận mở gói giấy ra, ngửi ngửi mấy cái, sau đó ăn ngon lành, còn dùng lưỡi liễm hết đường dính bên mép, vẻ mặt dư vị vô cùng: “ Lần sau gói bánh hồng trong khăn tay của huyện tôn ấy, có mùi bồ kết, rất dễ ngửi. Đây là là vị của vận mệnh, ăn thêm một lần giống như lại có thêm một mạng vậy.”
Vân Chiêu lại móc ra thêm nắm quả khô thoải mái ăn mà không giấu diếm gì, trịnh trọng gật đầu, thấy lời Chu Quốc Bình rất có lý.
Có Chu Quốc Bình, Tân An phủ nho nhỏ hẳn là không có vấn đề gì, nàng là người trải qua rất nhiều việc rồi, chỉ cần bản thân nàng không có vấn đề, chuyện ở Tân An với nàng mà nói chẳng phải chuyện lớn.
Cho nên Vân Chiêu và Chu Quốc Bình nói chuyện đa phần là ôn chuyện cũ, chẳng có câu nào liên quan tới chính vụ.
Khi trăng lên giữa trời, Chu Quốc Bình mắt mông lung nhìn Vân Chiêu, nhoẻn miệng cười: “ Có hoa có trăng có mỹ nhân, huyện tôn có muốn ti chức thị tẩm không?”
“ Không muốn. “ Vân Chiêu cho một quả khô vào miệng, đáp chẳng cần suy nghĩ:
“ Hừ, ít nhiều phải nói uyển chuyển một chút chứ.”
“ Một giai nhân băng thanh ngọc khiết, cao quý điển nhã lại học thức phong phú không ai bằng, nếu bị kẻ phàm tục như ta vấy bẩn, trên đời này thiếu đi một phong cảnh tuyệt sắc, thiên cung thiếu đi Hằng Nga múa trên sen trắng, vậy chẳng phải phí lắm sao?”
“ Huyện tôn nói vậy làm tâm tình ti chức thoải mái hơn nhiều rồi.” Chu Quốc Bình cười khúc khích: “ Phải rồi, huyện tôn nói không cần nghĩ như vậy, thường ngày hay nói cho ai nghe vậy? Tiền Đa Đa sao?”
Vân Chiêu mỉm cười không đáp.
Chu Quốc Bình vịn bàn đứng dậy, phất ống tay áo về phía Vân Chiêu: “ Cứ vậy đi, Tân An phủ không có việc gì đâu, dù có ti chức cũng xử lý được, huyện tôn nói với Vương Hạ, nếu hắn dám chèn ép bách tính, ti chức cho hắn biết tay.”
Tiếng ca mang theo bóng người hơi lảo đảo của Chu Quốc Bình, Vân Chiêu không đi, vẫn ngồi dưới ánh trăng thong thả uống rượu.
Phùng Anh từ trong nhà đi ra, ngồi xuống đối diện với Vân Chiêu, uống rượu cùng y, nàng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hát của Chu Quốc Bình, lấy làm lạ: “ Chu Quốc Bình tửu lượng rất tốt, sao hôm nay lại say rồi?”
“ Nữ nhân này tựa hồ muốn thị tẩm.”
“ Á!”
“ Ta không đồng ý.”
“ Ồ.”
“ Ta thật may mắn.”
“ Chàng nói chuyện thị tẩm sao?”
Vấn Chiêu lắc đầu: “ Nếu ta muốn, chỉ cần một cái bánh, ta có thể có được mọi thứ của họ, kể cả mạng sống.”
Phùng Anh không nghi ngờ lời này: “ Vua lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta lấy quốc sĩ báo đáp lại, vua coi ta như cỏ rác, ta đối xử lại như kẻ thù, thánh nhân đã dạy vậy rồi. Phu quân của thiếp lòng dạ rộng lớn, tâm địa nhân hậu vượt xa đế vương kim cổ, có được báo đáp như thế là chuyện xứng đáng.”
Vân Chiêu nghe mà mát lòng, được một lời khen ngợi của Phùng Anh không dễ: “ Sau này nàng nên khen ta nhiều hơn, nghe thích lắm.”
“ Thần thiếp tuân lệnh! Được rồi, nên đi ngủ thôi, mai chàng còn phải tiếp kiến các hương lão Tân An nữa.”
“ Cái gì mà hương lão, chẳng qua là đám lão già không sợ chết, muốn lấy mạng mình ra đánh cược, dò đường cho con cháu thôi.”
“ Vậy cũng là hương lão.”
Sáng ngày hôm sau Vân Chiêu bị tiếng chim đánh thức, vừa mới đẩy cửa sổ ra, một con chim khách lớn vỗ cánh phành phạch bay đi, lát sau nó lại quay về, đáp ở cửa sổ hướng về phía Vân Chiêu kêu lích rích không ngừng.
Phùng Anh lười nhác thò đầu từ dưới chăn ra, nhìn thấy con chim khách, không ngờ phản ứng đầu tiên là mỏ thanh tiểu đao giấu dưới gối, xem chừng muốn giết con chim đánh thức giấc mộng của nàng.
Vân Chiêu vội vàng ngăn cản hành vi bạo lực của lão bà, thúc giục nàng mau rời giường, hôm nay còn nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Tân An phủ trước kia gọi là Kim Châu, vào năm Vạn Lịch thứ 11, nước lũ nhấn chìm thành Kim Châu, sau đó xây dựng thành mới ở phía nam, đổi tên là Tân An , thuộc Hán Trung.Đến năm 23, Tân An tách khỏi Hán Trung, thuộc Thiểm Tây bố chính ti, sau đó lần lượt bị La Nhữ Tài, Tân Thiên Vương, Tẩu Thạch Vương, Nhất Chính Nhãn, Bào Hao Vương ... Đủ loại tặc khấu chiếm cứ, giờ thành nơi không bóng người.
Vân Giao, Vân Tiêu từng giết hơn bảy nghìn tên tặc khấu lớn nhỏ ở đây, dù là thế bách tính còn sót lại cũng chỉ dám nấp trong bảo lũy cố thủ.
Mỗi khi có đám tặc khấu lớn tới, những người bên trong bảo lũy sẽ đem một số quả phụ, tiền lương ra ngoài bảo lũy, hi vọng rằng đám tặc khấu lấy tiền lương xong sẽ rời đi, không làm hại người bên trong.
Hơn 200 nữ nhân mà Chu Quốc Bình nhặt được chính là từ đó mà ra.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi, những nữ nhân đó dưới sự dẫn dắt của Chu Quốc Bình, đã từ những người bị bỏ rơi cô độc yếu đuối, trở nên cường hãn vô cùng, đồng thời thành nhóm bách tính Tân An phủ đầu tiên được Chu Quốc Bình thừa nhận.
Vật tư mà Vân Chiêu mang tới được Chu Quốc Bình chia hết cho những phụ nhân đó, thế nên thoáng cái các nàng liền thành phú hộ Tân An phủ.
Khi những lão nhân tới thám thính tin tức nhìn thấy đám phụ nhân bị hi sinh năm xưa y phục chỉnh tề thì kinh ngạc vô cùng.Đến khi họ phát hiện, những phụ nhân đó đã bắt đầu lập xưởng sơn, hơn nữa đã có sản xuất ban đầu, bọn họ trở nên điên cuồng, có ông già đi ra lớn tiếng tuyên bố, những phụ nhân kia là người thuộc gia tộc họ, bởi thế nhà xưởng này cũng phải thuộc về gia tộc.
Chu Quốc Bình nhổ một bãi nước bọt thẳng vào mặt lão hán râu tóc bạc phơ, Vân Chiêu lần đầu tiên biết được, nước bọt của một người nhiều như thế.
Lão hán đó chỉ mặt Chu Quốc Bình định chửi bới, không ngờ những phụ nhân kia lần lượt đi qua nhổ nước bọt vào mặt, làm ông ta không dám cả mở mồm ra chửi, kết quả là bị tắm nước bọt một lượt.
Danh Sách Chương: