Nữ tử này là Chu Quốc Bình, đừng thấy nàng là nữ mà xem nhẹ, người phụ trách toàn bộ mật thám Vân thị ở kinh sư chính là nàng, thế nên chẳng hề ngưỡng mộ hay sợ cái khí thế hào hùng của Hàn Lăng Sơn: “ Ngươi cho rằng Lô Tượng Thăng có cơ hội tìm trạng sư chắc, hay là ngươi định đi kiện binh bộ, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ. Đây không phải huyện Lam Điền, cho ngươi cơ hội biện giải cuối cùng rồi khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục, lý lẽ nào lớn hơn được ý chỉ hoàng đế. Bỏ ý định đó đi, hoàng đế mà có bản lĩnh bằng một cọng lông chân nhà ta thì thiên hạ không tan nát thế này.”
Hàn Lăng Sơn xưa nay luôn là con lừa cứng đầu cố chấp, quyết làm gì là không ai ngăn được:” Trên đời này thế nào cũng phải coi trọng lý lẽ chứ, Đại Minh vì làm việc không theo lý lẽ cho nên mới tan hoang, giờ ai cũng hết cách rồi, vậy thì tới lúc phải nói lý với nhau. Thiên tử nên nghe tiếng nói của thư dân, người khác không dám nói, nhưng Hàn Lăng Sơn này dám, nhưng cô phải bảo vệ ta.”
Chu Quốc Bình mỉa mai:” Tưởng ngươi thực sự không biết sợ là gì.”
Hàn Lăng Sơn nghiêm nghị nói:” Kỳ tài ngút ngàn như ta tất nhiên phải làm một phen sự nghiệp lớn, Chu Quốc Bình, ta không muốn thảm kịch, ra quân chưa thắng thân đã mất, để lệ anh hùng ướt đẫm khăn, vì tương lai tươi sáng của bách tính, cô phải bảo vệ ta cho tốt.”
Chu Quốc Bình biết tên điên này dám nói dám làm, tuyệt đối không đùa, vén khăn che mặt lên một chút:” Ngươi định làm thế nào, đừng nói với ta là ngươi xông thẳng vào nha môn tam ti nói, ngươi là trạng sư của Lô Tượng Thăng.”
“ Ba thiên hộ Cẩm Y Vệ chết, một bách hộ Cẩm Y Vệ chết giữa ban ngày ban mặt, ta nghĩ tin tức này đủ khiến bách tính kinh sư huyên náo vài ngày. Lô Tượng Thăng được cứu ba lần không rời xe tù, bách tính chẳng lẽ không bàn tán? Một vạn sáu nghìn Thiên Hùng Quân truy sát đại quân Nhạc Thác nghìn dặm, chết tới một vạn hai, nói người ta sợ địch như hổ, chẳng phải quá táng tận lương tâm? Đại Minh đã thiên tai liên miên, nếu vì chuyện Lô Tượng Thăng mà làm trời đổ tuyết giữa tháng thì không hay đúng không?” Hàn Lăng Sơn giang tay hùng hồn diễn thuyết:
Chu Quốc Bình vô cảm trước mấy lời kích động đó:” Ngươi định dùng tên mũi hếch ở phủ Hà Gian à? Đó là tên điên mà ngươi cũng dám dùng, để xem ngươi giải quyết hậu sự thế nào.”
“ Ngươi là đại tỷ ở kinh sư, vậy ngươi nói xem, ta không dùng mũi hếch thì dùng ai? Các ngươi lý trí như cục đá, nói với các ngươi chẳng có tác dụng gì.”
Lúc này xe tù của Lô Tượng Thăng được một đám giáp sĩ chi viện đưa đi, Chu Quốc Bình đứng lên:” Đợi huyện tôn xử lý xong chiến sự ở Gò Bạch Long nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện của Lô Tượng Thăng.”
Hàn Lăng Sơn khẽ lắc đầu:” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta lo hoàng đế không cho Lô Tượng Thăng thêm thời gian đâu, Chu Quốc Bình, lấy dũng khí giết vào phủ Dương Tự Xương của người ra, chúng ta đại náo kinh sư một trận, cho hoàng đế thấy sức mạnh của thứ dân.”….. …..
Thảo nguyên vào tháng sáu, bầu trời xanh xanh ngắt, cỏ cây tươi tốt, cứt trâu khắp nơi, muỗi bay vù vù.
Vân Chiêu dùng sức ném khúc xương trâu lớn đi thật xa, lập tức có con chó Tạng màu vàng to như nghé lao đi đuổi theo, chớp mắt bắt kịp, tung người nhảy lên không đớp khúc xương một cách đẹp mắt, sau đó chỉ nghe rắc răng, khúc xương vỡ nát trong miệng nó.
Con chó ngao này là do Phật Sống Đạt Lạp Cống tặng Vân Chiêu, đáp lại món quà của y.
Xư nay chó ngao Tây Tạng lấy ngu xi hung dữ để nổi danh, rõ ràng con chó tên Bát Ung này không phải, thường mà nói, chó ngao nếu không phải do bản thân nuôi từ nhỏ thì nó rất khó nhận ra chủ nhân, Bát Ung không có chuyện đó.Đạt Lạp Công chỉ vỗ đầu nó rồi chỉ Vân Chiêu, Bát Ung ngoan ngoãn tới bên cạnh Vân Chiêu, chạy quanh y vài vòng rồi nằm lăn ra đất phơi bụng lên.Đó là dấu hiệu thần phục ... Cho nên Vân Chiêu gãi bụng nó mấy cái, thế là hoàn thành quá trình nhận chủ.
Vân Chiêu thỉnh giáo cách nuôi chó của Đạt Lạp Cống, nhưng Đạt Lạp Cống chỉ cười nói là mật Tạng rắm chó không tiện truyền ra ngoài, nếu ai ai cũng biết khiến đệ tử Phật môn không còn cơm áo.
Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Vân Chiêu ra hậu hoa viên trong hành cung tạm thời của mình ở thành Lam Điền, cơ bản tiêu hao thời gian ở con chó này.
“ Ngươi có chắc con chó này sẽ không vào thời khắc quan trọng nào đó, bị người nào đó dùng thủ pháp đặc thù, đánh thức thú tính, cắn cổ ta chứ?” Vân Chiêu nhìn con chó ngao ngoạm đứt khúc xương to bằng cổ tay mình dễ như không, không khỏi lo lắng:
Thường Quốc Ngọc không dám khẳng định:” Nên thuộc hạ thấy huyện tôn không nên tùy tiện tới gần con súc sinh này, nay thân phận huyện tôn khác rồi, không thể nên mạo hiểm.”
“ Vậy thì xích nó lại đi.” Vân Chiêu tiếc nuối nói, con chó này cũng thú vị lắm, nhưng giờ người muốn giết y nhiều không kể siết, thủ đoạn cũng khó lường, không thể không cẩn thận, nếu không chẳng may hôm nào đó đang chơi với nó, một tiếng sáo không ai nghe được vang lên, nó nổi điên lao vào y cắn xé thì y chết quá ngu:
Lúc này đây Cao Kiệt và Vân Dương ở Gò Bạch Long đánh nhau tưng bừng với Bát Kỳ Mông Cổ, ở Hà Nam thì Tôn Truyền Đình, Lý Hồng Cơ đánh nhau vỡ đầu với Lý Hồng Cơ. Ở Tương Dương, Trương Bình Trung nhóm ngó đất Thục, La Như Tải lại khởi sự ở Nam Dương:
Thiên hạ bao nhiêu chuyện sôi động như thế, còn y ở đây chơi với chó, muốn đi xem chiến đấu bị một đám thủ hạ liều chết can ngăn, ngày đêm canh y như canh trộm, sợ y giờ trò giống như ở thành Ngọc Sơn, lén lút bỏ đi.
Giờ đến chơi với chó cũng cũng không yên tâm nữa, nhiều khi y thực sự hoài niệm quãng thời gian hồi nhỏ, có thể tùy ý vào rừng thám hiểm, ra chợ thoải mái kiếm đồ ăn vặt, giờ mỗi hành động đều bị giám sát đều phải thận trọng.
Nhìn hộ vệ dắt con chó đi rồi, Vân Chiêu thu lại cảm xúc, hỏi:” Tình hình Đại Đồng, Tuyên Phủ ra sao?”
Thường Quốc Ngọc cúi đầu xuống:” Dương Tự Xương tới Đại Đồng, phòng chúng ta còn hơn phòng Kiến Nô, hành động thẩm thấu vào Đại Đông, Tuyên Phủ phải dừng lại, trừ khi chúng ta muốn hoàn toàn trở mặt với triều đình. Bọn thuộc hạ sau một thời gian nghiên cứu, kiến nghị với huyện tôn bỏ hai nơi này, chuyển sang xâm nhập Thổ Mặc Đặc Xuyên và Hà Sáo.”
Vân Chiêu không tỏ thái độ chỉ đơn giản hỏi: “ Lý do.”
Thường Quốc Ngọc nuốt ngụm nước bọt đáp: “ Lúc này trở mặt với triều đình, mọi thương đạo chúng ta kiến lập ở Đại Minh sẽ bị đứt đoạn, đó là cái hại thứ nhất. Thứ hai, chúng ta sẽ ngay lập tức bị coi là mối họa lớn nhất của triều đình, hoàng đế sẽ cuồng nộ tập trung lực lượng cả nước tới đối phó với chúng ta, khiến đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung hưởng lợi, Đại Minh chia năm xảy bảy.”
“ Nhưng chuyện bề ngoài đó chưa phải chuyện đáng sợ nhất, mà là dòng chảy ngầm, theo tình báo kinh sư truyền về, hoàng đế đã rất do dự chuyện có thể tiếp tục giữ được kinh sư không, không chỉ một lần cho gọi trọng thần tới hỏi chuyện dời đô Nam Kinh.”
“ Phía Nam Kinh lại phản đối, mà kiến nghị hoàng đế đưa thái tử Chu Tử Lăng tới Nam Kinh giám quốc, từ điểm này có thể thấy đám sĩ thân phương nam muốn giữ thái tử nhỏ tuổi làm con rối đối kháng với kinh sư, như thế phía bắc Trường Giang sẽ hoàn toàn bị vứt bỏ.”
“ Sau khi thiên hạ mất đi chủ chung theo danh nghĩa là hoàng đế sẽ có vô số vị vương xuất hiện, điều này không hề có lợi cho huyện Lam Điền chúng ta, năm xưa Tào Tháo nói một câu, thuộc hạ thấy rất hợp cho tình cảnh đó, nếu không có cô vương, thiên hạ này còn không biết có bao kẻ xưng vương xưng đế.”
“ Cho nên mong huyện tôn ẩn nhẫn, đợi thời cơ tới chúng ta lấy đại nghĩa xuất binh Đồng Quan, ắt được bách tính khắp nơi ủng hộ, mới là lúc thỏa chí đại trượng phu của huyện tôn.”
Danh Sách Chương: