“ Ha ha ha, ngươi nhầm rồi, Vân Chiêu tốn kém trên người ta nhiều như thế không để ta ngồi yên hưởng phúc đâu, y còn đang đợi ta đánh dẹp thiên hạ cho y kìa, làm gì có chuyện nhàn nhã.” Hồng Thừa Trù lại chẳng hiểu Vân Chiêu quá đi sao, làm gì có chuyện y để mình hưởng phúc, nhìn Lão Lô bây giờ đang làm gia súc cho y kia kìa:
“ Lão gia là người tài hoa, đương nhiên sẽ được trọng dụng, chỉ cần lão gia thành công đưa tướng sĩ bình an về được Sơn Hải Quan là có thể công thành thân thoái rồi.” Hồng Phúc vẫn chìm trong mơ mộng của mình:” Tới khi đó lão nô đón cả lão phu nhân Nhị lão gia tới huyện Lam Điền, để lão chó già Hồng Thọ ở quê trông nhà, chiếu cố mậu dịch trên biển. Đợi thiên hạ thái bình, lão gia làm quan trong triều, đại công tử làm quan ở trong quan, còn Nhị lão gia về quê chăm lo việc nhà, thế là nhà ta ổn định.”
“ Khoan khoan!” Hồng Thừa Trù ngạc nhiên:” Nhà ta đâu ra mậu dịch trên biển?”
Hồng Phúc còn tỉ mỉ tới độ dùng ông tay áo lau đi từng vết bẩn trên áo giáp:” Trước kia lão nô sắm sửa ít đất đai ở quê nhà, sau nghe nói Lam Điền không có sở hữu trên 1000 mẫu đất, liền viết thư cho Hồng Thọ, bảo ông ta bán đất dư đi, gom ít tiền đi tìm Tôn công, mua vài con thuyền ra biển, bát ít đồ sứ, tơ lụa ....”
Hồng Thừa Trù không hỏi nữa, ông ta tin tưởng tuyệt đối vào hai quản gia Hồng Phúc, Hồng Thọ, bao năm qua nếu không có hai lão phó này chạy ngược chạy xuôi lo chuyện nhà, Hồng thị đã sống vô cùng gian nan.Đeo bảo kiếm lên, Hồng Thừa Trù rời soái trướng, lúc này bên ngoài đen xì xì, chỉ có một số đèn bão như lửa ma chơi lay lắt trong mưa gió.Ở trên chòi gác, hai luồng sáng cực mạnh qua lại tuần tra, theo dõi khoảng đất trống ngoài thành bảo.
Cái loại đèn pha này là trang bị của quân Lam Điền, bên trong đặt một cây nến mỡ trâu cực lớn, sau nến là một tấm gương lõm, như thế vừa che được mưa gió, lại vừa chiếu ánh sáng đi rất xa.
Hồng Thừa Trù hôm qua trở về mệt mỏi quá độ, còn chưa đi tuần doanh, lúc này được thân vệ tháp tùng, bắt đầu tuần thị Hạnh Sơn.
Khi trời sáng Hồng Thừa Trù mang theo một thân bùn đất đi khắp doanh trại, mưa thì vẫn chưa dừng.
Khi ông ta chuẩn bị về soái trướng nghỉ ngơi thì thấy bốn quân tốt khiêng một cái cáng đơn giản từ ngoài doanh chạy vào, vừa nhìn một cái giật mình.
Trên cáng là một quân tốt trẻ, tứ chí bị dùi gỗ đóng trên cáng, sườn còn có vết thương lộn ra ngoài, vết thương bị nước mưa làm trắng bệch không có tí sức máu nào, trong đêm không ai rời doanh, vậy chỉ có thể là quân tốt chưa kịp về doanh thôi ...
Hồng Thừa Trù sờ mạch quân tốt trẻ, chết rất lâu rồi.
Trong lòng hắn lộ ra cái bọc giấy dầu, thân binh Lưu Huống lấy ra, mở cái bọc, đưa tấm lụa trắng viết đầy chữ cho Hồng Thừa Trù.
Hồng Thừa Trù xem xong tấm lụa bảo:” Ra ngoài doanh trại, còn bảy người nữa.”
Lưu Huống dẫn người vội vàng rời đi, chưa tới nửa canh giờ quả nhiên khiêng về bảy cái cáng, bảy người này đều tắm mưa cả đêm, sáu người thân thể đã cứng đờ, chỉ còn một quân tốt mắt mở to, hít thở vô cùng thống khổ.
“ Đốc soái, cứu, cứu ...”
Quân tốt đó nhìn thấy Hồng Thừa Trù, tinh thần tựa hồ thả lỏng, gọi khẽ một câu sau đó đầu ngoẹo sang bên, im bặt.
Cổ họng Hồng Thừa Trù phát ra âm thanh kỳ quái, giống có cục đờm tặc ở đó không nhổ ra được, cuối cùng máu chảy ngoài khóe miệng lăn trên chòm râu lởm chởm.Ông ta về soái trướng, dùng tấm lụa trắng viết thư, giao cho thân binh Lưu Huống, lệnh hắn buộc lên tên, bắn vào quân doanh Kiến Châu.
Ngô Tam Quế quả nhiên tin tức nhanh nhạy, vội vàng vào soái trướng, chắp tay với Hồng Thừa Trù:” Đốc soái, mạt tướng có thể xem không?”
“ Xem đi.” Hồng Thừa Trù yếu ớt phất tay:
Ngô Tam Quế vừa xem qua, sắc mặt biến đổi, trong thư người Kiến Châu đòi bọn họ dùng vàng bạc đổi lấy tướng sĩ bị bắt:” Đốc soái, chuyện này vạn vạn lần không thể.”
Hồng Thừa Trù trầm giọng:” Còn cách nào tốt hơn sao?”
“ Đốc soái xưa nay luôn quả quyết, sao lại sinh lòng phụ nhân như thế?” Ngô Tam Quế mẫn cảm nhận ra chuyện khác thường:
Hồng Trừa Trù sao không hiểu, vì ông ta mang áy náy trong lòng, nếu ông ta đơn thuần là tướng soái quân Minh thì dễ rồi, nhưng giờ ông ta là người sắp rời bỏ bọn họ, cắn răng nói:” Nếu không cứu họ, sau này không còn ai đoạn hậu cho chúng ta nữa.”
“ Làm lĩnh ăn lương là cái nghề mang đầu kiếm sống, bị bắt sống cũng coi như chết rồi, không thể vì người chết mà hại tới người sống, có ai làm lính mà không hiểu đạo lý này chứ?” Ngô Tam Quế tỉnh táo khuyên:
“ Lời ngươi nói há ta không biết hay sao, nhưng nếu không làm gì, lòng khó yên.”
“ Thôi vậy, bỏ tiền ra để mua lấy sự an lòng cũng tốt.”
Tới trưa, mưa rốt cuộc cũng ngừng rơi, mặt trời như được rửa bằng nước sạch, đỏ rực rỡ treo ở trên núi.
Cách thành trại 50 trượng, người Kiến Châu dựng lên hơn 10 giá gỗ lớn, mỗi giá gỗ có mấy tên quân tốt giọng khỏe hô.
“ Hồng Thừa Trù, đầu hàng đi.”
“ Hồng Thừa Trù, ngươi muốn chết cũng đừng để liên lụy tới huynh đệ.”
“ Các huynh đệ quân Minh, bọn ta đã bao vây Hạnh Sơn rồi, mau đầu hàng.”
“ Huynh đệ, đầu hàng đi, đừng bán mạng cho đám quan lão gia nữa, sáng nay Hồng Thừa Trù đã viết thư cho bọn ta, muốn bán các ngươi với giá tốt.”
Ngô Tam Quế lạnh lùng nhìn đám phản đồ la hét không ngừng, nói với pháo thủ:” Khai pháo.”
Tức thì đại pháo trên thành nổ uỳnh uỳnh, không ngờ mấy chục tên phản đồ kia chẳng kẻ nào bỏ chạy, vẫn đứng thẳng tắp ở đó đến khi bị đạn pháo bắn tan nát.
Hồng Thừa Trù bỏ kính viễn vọng xuống:” Những lời đó không phải họ hô đâu mà là những kẻ dưới hầm hô vọng lên đấy.”
Rất nhanh, tiếng pháo vừa mới lắng xuống ngoài thành vang lên tiến người của người Kiến Châu, chúng cười vô cùng ngông nghênh.
Ngô Tam Quế giết nhầm người, nghiến răng trèo trẹo:” Đốc soái, cho mạt tướng xuất thành đánh một trận.”
Hồng Thừa Trù lắc đầu:” Vậy thì ngươi trúng kế bọn chúng rồi, Kiến Nô lúc này vẫn chưa tấn công, e là đợi hỏa pháo của Thượng Khả Hỉ, ngươi ra thành là nguy ngay.”
“ Như thế chúng ta ở lại Hạnh Sơn cũng không an toàn.”
“ Nếu chúng ta không áp được sĩ khí của Kiến Nô xuống thì lui tới đâu cũng vô ích thôi, dù lùi về Sơn Hải Quan, tình hình không có gì khác biệt ... Vậy nên điều cần làm bây giờ ngươi nên đi cứu viện Tào Biến Giao.”
Ngô Tam Quế ngớ người: “ Cứu viện Tào Biến Giao sao?”
“ Đúng, ngươi đi ngay bây giờ, chỉ cần ta còn trấn thủ Hạnh Sơn, Kiến Nô sẽ không truy đuổi ngươi đâu. Lúc này hẳn Tào Biến Giao sắp chạm trán với Đa Đạc rồi, tên đó đánh nhau rất hung mãnh, bất kể thiệt hại, quân ta đang rút lui làm gì có ý chí quyết chiến, nên nếu ngươi tới chi viện bây giờ, Trương Nhược Lân ắt mang ơn ngươi mà không làm khó đâu, giờ ngươi đi là tốt nhất.” Hồng Thừa Trù mỉm cười nói:
Ngô Tam Quế xưa nay tự phụ tài trí, giờ thực sự bội phục Hồng Thừa Trù, đồn thời lòng hết sức xúc động:” Nhưng mạt tướng đi rồi thì đốc soái chẳng còn mấy quân trong tay.”
Hồng Thừa Trù quyết đoán nói: “ Không những ngươi đi, phàm ở trong quân nếu có cả cha con thì con theo ngươi, có cả huynh đệ thì đệ theo ngươi, trong nhà là độc đinh cũng theo ngươi.”
Ngô Tam Quế đoán ra ông ta định làm gì kêu lên: “ Đại soái, không thể.”
Hồng Thừa Trù thở dài: “ Ngươi chưa hiểu sao, ta không còn đường về nữa rồi, vậy ta chiến tử giữ chân chúng cho các ngươi.”
“ Không thể.”
“ Dương Quốc Trụ ở lại được, vì sao ta không thể?”
“ Không thể.”
Hồng Thừa Trù đặt hai tay lên vai Ngô Tam Quế bóp mạnh:” Được, được chứ, Trường Bá à, ta đã giao tất cả những gì có thể cho ngươi rồi. Nhớ kỹ lời ta, trấn thủ Sơn Hải Quan, không được cho Kiến Nô vượt qua một bước, chỉ cần giữ được Sơn Hải Quan, dù tương lai thế nào kết cục của ngươi cũng không quá tệ.”
“ Không giữ được Sơn Hải Quan ... Tất cả không còn.”
Danh Sách Chương: