"
Sạch sẽ!"
Tôn Truyền Đình từ hôm qua bắt đầu đi xem trại thu nhận này, xem tới trưa nay đưa ra kết luận duy nhất là sạch sẽ, cho dù là nhà xí, cũng được dùng vôi trắng quét một lần.
“ Trại thu nhận thế này huyện Lam Điền có sáu cái.”
“ Người được thu nhận thì sao?” Tôn Truyền Đình nhìn hàng người dài lĩnh cháo, nơi này đã có gần nghìn người, lo lắng trùng trùng:
“ Có người thành nông phu, có người thành thương phiến, hoặc là công tượng, quân tốt, đó là nguyên nhân vì sao ông nhìn thấy ở huyện Lam Điền có nhiều người như thế.”
“ Từ khi lão bà của ta hợp tác làm ăn với Vân thị, có vẻ ngươi cũng chẳng còn nửa phần kính trọng nào với tuần phủ như lão phu nữa phải không? Nên ngươi cũng chẳng buồn che đậy gì hết.”
Vân Chiêu cười nhạt:” Ông thực sự nghĩ rằng tiền của Vân thị ta dễ lấy vậy sao, nhà ta chú trọng một đồng bỏ ra cũng phải mang lại lợi ích. Ta biết ông không coi tiền ra gì, nếu ông chỉ có một mình, ta chẳng có cách nào đối phó với ông, nhưng ông có gia quyền, vậy phải có quan hệ qua lại.”
“ Con người ta thích rõ ràng, nói thẳng ra vẫn hơn là che che đậy đậy để ông suy đoán linh tình. Ta bày xe pháo mã rồi đấy, chỉ xem ông lựa chọn ra sao thôi, dù ông có lựa chọn thế nào, ta cũng không có ý kiến, triều đình đã bắt đầu chiêu hàng Trương Bỉnh Trung, ta nghĩ, không ai muốn ép Vân thị chó cùng rứt dậu.”
“ Giờ bọn ta đang đợi Giang Bắc hoàn toàn tan nát, ta sẽ ra ra tay thu thập sơn hà.”
“ Ngươi cho rằng Giang Bắc nhất định sẽ tan nát à?”
Tôn Truyền Đình thấy buồn cười, một khi dẹp được đám tặc khấu, bách tính trải qua thời gian dài hỗn loạn ắt biết sợ an định lại, phương bắc ắt yên ổn:
Suy nghĩ ông ta giống Lý Định Quốc, huyện Lam Điền là minh chứng rõ ràng, bách tính sợ rồi nên mới ngoan ngoãn.
Vân Chiêu coi thường:” Có cái triều đình thối nát từ lâu, Giang Bắc không tan nát mới là lạ, ta chẳng cần phải xé cờ tạo phản, chỉ cần đợi, đợi tới khi tất cả mọi người mất đi hi vọng, ta chỉ hô một câu, vô số nhân tài chí sĩ tới nương tựa.”
“ Đám người Giang Nam cho rằng Giang Bắc là gánh nặng, không sao hết, chúng vứt bỏ bao nhiêu, ta sẽ tiếp nhận bấy nhiêu.”
“ Đợi bình định xong phương bắc, ta sẽ tới phương nam, bọn họ cho rằng cách sông chia mà trị là biện pháp tốt, ta không nghĩ thế, ta muốn kế thừa giang sơn Đại Minh, một tấc sơn hà cũng không thể thiếu.”
Tôn Truyền Đình nghe tuyên bố ngông cuồng tới cực điểm đó, gần như nhảy dựng lên:” Ngươi bằng vào cái gì mà đòi kế thừa Đại Minh, ngươi không phải hoàng thân quý trụ, ngươi không phải họ Chu.”
“ Ai nói chỉ con cháu Chu gia mới được kế thừa giang sơn Đại Minh, con dân Đại Minh một lòng vì bách tính, một lòng chống ngoại địch lại không được? Ai có thể giúp bách tính có cuộc sống tốt đẹp, ai có thể giúp quốc gia này quốc thái dân an, người đó được kế thừa.”
“ Thiên hạ không phải của một mình hoàng đế, thiên hạ là của người trong thiên hạ, cho nên nói quốc gia này của họ Chu, cũng là của ta, của ông, của tất cả mọi người, chỉ cần là người Đại Minh là sinh ra có thể làm chủ nhân quốc gia này.” Vân Chiêu dang rộng tay nói:
Toàn thân Tôn Truyền Đình run lẩy bẩy, những lời của Vân Chiêu không khác gì từng tiếng sấm nổ trong lòng ông ta:” Ngươi làm xằng làm bậy, cho dù có được đại thống, cũng sẽ không lâu dài đâu, ấu trĩ, ấu rĩ, ngươi đang tạo ra một tiền lệ rất xấu đấy, thiên hạ sẽ không có ngày yên, biết không hả?”
“ Ai nói với ông Vân thị nhất định phải thống trị quốc gia lâu dài? Nếu có nhân vật lợi hại nổi lên, đấu được thì tiếp tục thống trị, không đấu được người ta thì ngoan ngoãn nhường vị trí. Ta sẽ khống chế loại tranh đấu này hạn chế trên triều đường, không để lan ra toàn quốc.”
“ Ngươi không nghĩ cho con cháu Vân thị hay sao?”
Nghe ông ta hỏi thế, Vân Chiêu cười nhạt chỉ về phía kinh thành:” Nhìn khắp lịch sử, bá đạo như Thủy hoàng đế, cường hãn như Hán Vũ đế, anh minh như Đường Thái Tông, hiền minh như Tống Thái Tổ, xua đuổi Thát Lỗ khôi phục giang sơn như Minh Thái Tổ, có ai chẳng phải kỳ tài ngút ngàn? Có ai không hùng tài đại lược? Ai có thể giữ giang sơn vạn năm?”
“ Ta có thể hơn được họ sao? Không thể nào, ta sẽ để con cháu Vân thị hiểu, vị trí của bọn chúng không phải do trời ban cho, chẳng có cái chó má gì là thiên tử hết, bọn chúng chẳng qua là con cháu của Vân Chiêu ta, không liên quan rắm gì tới ông trời, nói không chừng nghĩ thế như thế con cháu khá khẩm một chút.”
“ Nếu có thể khiến người trong thiên hạ thừa nhận, vậy tiếp tục làm hoàng đế, không được thiên hạ thừa nhận thì cút về thành Ngọc Sơn mà lão tử để lại cho chúng ... Như thế nói không chừng còn có đường sống.”
“ Tôn Truyền Đình, ta sẽ dùng cả đời để thực hiện khống chế bạo loạn do thay đổi quyền lực ở trên triều đình, ông phải giúp ta.”
Tôn Truyền Đình ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn, luận điệu điên rồ này ông ta từng nghe thấy, có chút không biết đáp lại Vân Chiêu thế nào, hay là y điên mất rồi:” Thiên tử còn đang ở kinh thành, Kiến nô vẫn ở quan ngoại, tặc khấu bị diệt trong sớm tối, huyện Lam Điền ngươi tuy phồn thịnh, nhưng chỉ nhỏ bằng viên đạn, ngươi suy nghĩ chuyện này có phải là sớm quá không?”
Vân Chiêu chỉ cười không đáp, múc cháo trong nồi vào cái bát gốm đen lớn trông sần sùi nhưng đẹp đẽ, phát hiện phía sau bát là đôi mắt to đen láy, nụ cười liền càng thêm sáng lạn, đổ cháo lại nồi, cầm muôi mò sâu xuống đáy nồi, múc lên thìa cháo đặc, cho vào bát đưa tiểu cô nương:” Ăn nhiều vào, mau mau lớn lên, cuộc sống tốt đẹp sau này thuộc về các cháu.”
Tiểu cô nương hai tay bê bát cháo lớn, vui sướng quên cám ơn, quay đầu gọi:” Cha ơi, bát cháo to quá.”
Vân Chiêu nhìn Lưu Như một cái là biết nữ cải nam trang rồi:” Đổi về trang phục nữ tử đi, ở nơi này sẽ không có ai làm hại các ngươi đâu.”
Lưu Như thi lễ, dùng giọng bình thường đáp:” Tiểu nữ tử sẽ thay lại ngay, đa tạ quan gia.”
“ Từ Tương Dương chạy tới đây phải không?” Vân Chiêu tựa hồ quên mất Tôn Truyền Đình đang đợi nói chuyện với y, thoáng cái chuyển biến từ kiêu hùng chí ở thiên hạ thành người bình thường tán gẫu chuyện vụn vặt với nữ tử mặc nam trang:”. .. Ồ, vậy là trượng phu ngươi đã qua đời, ngươi dẫn bà bà và khuê nữ tới huyện Lam Điền kiếm sống, thật không dễ dàng, vậy sau này ngươi định sống thế nào?”
Lưu Như không cho rằng mình là phụ nhân xinh đẹp, quan viên trẻ này hiền hóa như thế, đoán chừng không phải có ý xấu, nên lấy can đảm nói:” Ông trời không để chim sẻ mù chết đói, tiểu phụ nhân chỉ cần chăm chỉ một chút, may vá, giặt giũ quần áo cho người ta, dù đi nướng ngọc mễ cũng có thể sống được, chỉ cần không phải có tặc khấu tới, nếu không tiểu phụ nhân dù có chăm chỉ mấy cũng vô ích.”
“ Ồ, nướng ngọc mễ, đó là cách kiếm tiền mới đấy, vậy mà ngươi nắm bắt được rồi. Nói đi xem nào, ngươi chuẩn bị nướng ngọc mễ ra sao, đem đi bán thế nào, đừng nghĩ rằng tùy tiện đốt một đống lửa lên rồi nướng đợi người ta đến mua nhé, không ăn thua đâu.”
“ Tiểu phụ nhân có một cái xe đẩy, chuẩn bị làm hai cái bếp lò treo hai bên xe, bếp phần trên nhỏ, phần dưới to, ngọc mễ phết thêm dầu cải, một bên nướng ngọc mễ thêm đường, một bên nướng ngọc mễ thêm muối, như vậy có hai loại vị ngọc mễ, tiểu phụ nhân sẽ đẩy đi dọc đường rao bán.”
Vân Chiêu múc cho Lưu Như một bát cháo, nhìn hai mẹ con họ húp cháo, nghe nàng trình bày kế hoạch khởi nghiệp xong, móc ngay ra đĩnh bạc hai lượng vỗ mạnh lên bàn:” Ta muốn nhập cổ phần.”
Danh Sách Chương: