(nhảy số chương, không ảnh hưởng nội dung)Vân Chiêu cuối cùng cũng tới được Bạch Ngân Hán.
Chỉ đứng ở cửa nhìn một cái thôi là Vân Chiêu đã không muốn xem tiếp rồi.
Vì nơi này đơn sơ, nguyên thủy, bẩn thỉu, bừa bộn, cũ nát cùng với hoang dã ... Đó là thông tin mà chỉ một ánh mắt đã đem tới cho y.
Thực sự không sao tưởng tượng được, chính nơi như thế này mỗi năm cung cấp cho huyện Lam Điền mỗi năm hơn 20 vạn cân đồng thô, 1000 lượng vàng, 4300 lượng bạc.
Quặng khai thác ở nơi này cần nhân công đập vỡ, sau đó cho vào cái cối xay cực lớn nghiền thành bột, cho vào cái máng nước lọc, dựa vào tỉ trọng khác nhau của vàng bạc đồng lấy ra ở các vị trị khác nhau, sau đó đem đi tinh luyện.
Cuối cùng có được vàng thô, bạc thô, đồng thô rồi đưa tới thành Ngọc Sơn tinh chế lại.
Mỗi năm huyện Lam Điền thu lợi từ Bạch Ngân Hán hơn 5 vạn lượng bạc.
Dưới hoàn cảnh đơn sơ, thậm chí là khắc nghiệt có được công hiến này, Vân Chiêu đương nhiên hiểu từ đâu mà ra, đó là mồ hôi và máu của hơn hai nghìn người. Nếu nói ở góc độ nào đó mà nói, Vân thị đã trở thành con quái vật uống máu bách tính mà lớn lên, trong việc này bất kể thế nào mà nói thì Vân thị thực sự là bên có lỗi. Nếu đặt oàn cảnh đầy đủ no ấm ở huyện Lam Điền xem, liệu có kẻ nào xúi giục được, nói không chừng sớm bị bách tính xích cổ mang tới huyện nhà, loại như Cao gia cũng không có chỗ hoành hành.
Những nơi như vậy Vân thị có rất nhiều, ví như mỏ đồng ở Hán Trung, mỏ chì ở Quý Châu, mỏ chu sa ở Thục, xưởng luyện sắt ở Ngọc Sơn, đương nhiên còn có những xưởng dệt vải lớn nhỏ phân tán khắp huyện Lam Điền.
Bọn họ cấu thành cơ sở phồn hoa của huyện Lam Điền, đó cũng là nguyên nhân hiện giờ nhân khẩu huyện Lam Điền tăng vọt nhưng không có người nhàn rỗi.
Một địa phương nghèo khó sau khi giải quyết được vấn đề cơm ăn, muốn đi lên giàu có thì chỉ có phát triển công thương nghiệp.
Vân Chiêu quá hiểu điều này, y cũng biết phải phát triển như thế nào, cũng biết đột phá theo phương hướng này, chẳng có gì khó cả, khó nhất là có khoản tiền đầu tiên, sau đó tốc độ tiền sinh tiền sẽ cực nhanh.
Thậm chí chuyện này còn chẳng khiến Vân Chiêu phải động nào nhiều, nơi nào có tài nguyên tốt phái cường đạo mạnh mẽ của Vân thị cùng công tượng tới, sau đó tổ chức người khai thác, đối với người Lam Điền mà nói thì đã thành một quy trình thuần thục lắm rồi.
Nhưng đó cũng là nơi dễ xảy ra mâu thuẫn nhất mà sự kiện ở Bạch Ngân Hán chỉ là một phần trong đó.
Trong mỏ quặng sâu không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Vân Chiêu đứng ở miệng mở quặng, mặt âm trầm nghe động tĩnh bên trong.Ở dưới hang sâu lâu là chuyện vô cùng khủng khiếp, trước kia Vân Chiêu chỉ từng xuống mỏ nửa tiếng thôi, vậy mà lúc đi lên có cảm giác hạnh phúc như vừa sống lại, khi ấy ánh mặt trời nóng rực cũng trở nên thân thương vô cùng.
Vân Chiêu không hiểu sao đám người này lại đi trốn vào trong hầm mỏ, đó là vùng tử địa, nếu thế chứng tỏ cảnh ngộ ở bên ngoài còn phải tệ hơn nhiều thì bọn chúng mới lựa chọn như thế.
Nếu không có vết rỗ thì Từ Ngũ Tường sẽ là thiếu niên thanh tú, lúc này hắn đứng lặng lẽ bên cạnh Vân Chiêu hồi lâu không nói.
Vân Chiêu đi qua đi lại bên miệng giếng: “ Nói đi, nhìn thấy tình cảnh ở nơi này, với tính của ngươi hẳn truy ra tận gốc rễ vấn đề rồi.”
Từ Ngũ Tường chắp tay một cái: “ Cẩm Y Vệ đang chiêu hàng sơn tặc, biên luyện đao khách, lập lại cơ cấu quan phủ ở Cam Túc, bọn họ rất cần tiền.”
“ Thái độ của đại tộc địa phương thế nào?”
“ Bọn họ đang ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
“ Nói vậy tức là ta có thể lý giải như thế này, Cẩm Y Vệ, tặc khấu, đao khách, hào tộc địa phương là những kẻ biết nguyên do sự cố ở Bạch Ngân Hán đầu tiên có phải không? “ Giọng Vân Chiêu lạnh dần, Cao thị không hề vô tội như lời Cao Chính Mậu nói, y thậm chí không khó đoán ra đám người Vân Phương chưa chết chẳng phải do người Cao thị “bảo vệ”, nói chính xác phải là bọn họ biết thực lực cường đại của huyện Lam Điền nên “bắt con tin” mới là chuẩn xác:
Chỉ là chuyện này nguyên cớ vẫn là do Vân Phương sai trước, nên y mới ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng không có nghĩa là y dễ bị qua mặt.
“ Vâng ạ, chúng ta là những người cuối cùng biết tin.” Từ Ngũ Tưởng thở dài:
Vân Chiêu chỉ đám khoáng công, công tượng tụ tập bàn tán đằng xa, tới giờ đang hoang mang, chuyện sản xuất chưa quay trở lạ bình thường:
“ Bọn họ tới giờ bọn họ vẫn chưa biết lý do thực sự xảy ra tai nạn mỏ phải không?”
“ Vâng ạ, nếu bọn họ mà biết, chuyện sẽ không cách nào khống chế được.”
“ Ngươi sợ gì nào, có gì mà không thể nói ra, huyện Lam Điền chúng ta là bên bị hại cơ mà, chúng ta quan tâm tới tính mạng mỗi khoáng công, công tượng, chúng ta không tùy tiện lấy mạng người không liên quan ra làm vốn liếng đạt mục đích. Nhưng cái thế giới này người tốt quá ít, kẻ xấu quá nhiều, cho nên sát nghiệt của chúng ta mới nặng như vậy.”
Từ Ngũ Tường biết huyện tôn nhà mình muốn giết người rồi, vội nói:” Huyện tôn, hợp tác giữa chúng ta với Cao thị vừa mới bắt đầu.”
“ Ta rất ghét thế gia đại tộc, năm xưa Võ Tắc Thiên tốn bao nhiêu công sức cùng gánh lấy tiếng xấu ngàn đời mới có thể khiến thế gia đại tộc tiêu tán. Tới thời chúng ta, ngươi nói xem có lý do gì để đám thế gia đại tộc tiếp tục huy hoàng đây, người xưa nói, chó chỉ tám năm, gả chỉ sáu năm, sống lâu hơn nữa là thành tinh. Đối với vương triều Chu Minh mà nói, sự tồn tại của Vân thị là đại họa, ta không muốn nhiều năm sau Cao thị thành đại họa của Vân thị. Nếu chuyện đó xảy ra thì đúng là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không sai.”
“ Vậy thì sau này chúng ta sẽ không hợp tác với thế gia đại tộc sao?”
“ Có chứ. “ Vân Chiêu lãnh khốc nói: “ Thế gia đại tộc với chúng ta mà nói giống như giấy vệ sinh vậy, dùng một lần xong là phải vứt bỏ.”
Từ Ngũ Tường ngần ngừ một lúc nói:” Nếu làm như vậy sau này chúng ta sẽ không có bằng hữu.”
“ Không lo, chúng ta sẽ có càng nhiều bằng hữu hơn, ngươi xem đi, chẳng phải ở kia có hơn hai nghìn bằng hữu đó sao?” Vân Chiêu nhìn về phía đám đông nghìn nghịt đằng xa, thong thả từ trên đồi đi xuống:” Nông phu, công tượng, tiểu thương cùng văn nhân độc lập đều là bằng hữu tốt của chúng ta, họ có năng lực giúp chúng ta lật nhào cả trời. Cho nên nói với họ chân tướng, xem xem họ phản ứng ra sao, những kẻ nấp trong hang kia, giao cho họ toàn quyền xử lý.”
Từ Ngũ Tưởng có chút tuyệt vọng nói:” Nên để ai đi nói với họ bây giờ ạ?”
“ Cao Chính Mậu, nay ông ta đã là quan lại của huyện Lam Điền ta, lại hiểu rõ về chuyện này nhất, không phải nên do không ta nên nói với người nơi này chân tướng à?” Vân Chiêu đi thẳng một mạch:
Từ Ngũ Tưởng nhìn Vân Chiêu đi da dần, đứng trước cửa hầm mỏ dậm chân, trong lòng không ngừng luyện tập đối thoại với Cao Chính Mậu.
Cao Chính Mậu thuộc chi phụ của Cao thị, do đích hệ đã sa sút, lão già này tựa hồ có ý đồ thay thế.
Có điều tuổi của ông ta đã quá lớn, lại được gọi tới huyện Lam Điền làm quan, với tâm tư của huyện tôn nhà mình mà nói, đoán chừng ông ta sẽ phải chết già ở Quan Trung rồi.
Thông qua sự kiện này để chia rẽ đại tộc địa phương như Cao thị đúng là có lợi cho sự thống trị sau này.
Từ Ngũ Tưởng cũng muốn chứng kiến diễn biến của toàn bộ sự kiện này, đây sẽ là kinh nghiệm quý giá cho việc chấp chính về sau của hắn, đồng thời nhìn ra một mặt khác của huyện tôn nhà mình, một mặt lạnh lùng quyết đoán của bậc hùng chủ.
Danh Sách Chương: