Nay huyện Lam Điền đã thống trị hơn một thành đất đai của Đại Minh, tốc độ khuếch trương của họ không hề suy giảm mà còn tăng lên.
Lấy 20 vạn quân chính quy làm căn cơ, người Lam Điền mở rộng ra ngoài không phải kiêng dè gì nữa.
Lực lượng còn sót lại của triều đình không dám đối phó với huyện Lam Điền, vì chỉ cần ai có nhận thức cơ bản về thực lực của huyện Lam Điền đều biết, nếu khai chiến với Lam Điền kết quả chỉ là đẩy nhanh quá trình diệt quốc.Đối với những kẻ lợi ích cố hữu của Đại Minh, Lam Điền là nơi pháp lệnh nghiêm ngặt, nhưng cũng rất chú trọng lý lẽ, đừng nói tới đám Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, thậm chí còn hơn cả triều đình.Ít nhất là khi ngươi bước chân vào địa phận Lam Điền, trừ đất đai ra, chỉ cần thứ thuộc về ngươi thì người ta sẽ không cướp bóc.Đám thân sĩ Đại Minh trải qua sự giáo dục của Vương Gia Dận, Vương Tự Dụng, Cao Nghênh Tường, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, đã hiểu ra được một điều, thực sự là không nên cướp đi miếng cơm cuối cùng của nông phu ...
Có điều người hiểu đạo lý ấy chỉ được một thế hệ, sang thế hệ sau là quên sạch sẽ rồi.
Về chuyện này thì Vân Chiêu cũng chẳng có cách nào hết.
Lưng Vân Chiêu cõng một đứa con, phía trước bế một đứa khác, về tới nhà rồi mà hai đứa vẫn chưa chịu tuột xuống, Vân Chương cưỡi trên cổ cha nó mà vẫn túm tai cha nó liên tục thúc giục như cưỡi ngựa thật.
Vân Chiêu tự bảo bản thân, con còn nhỏ, cố nhịn nó, nuôi thêm hai ba năm là đánh thoải mái rồi, lúc đó đừng trách lão tử ác.
Trong hoàng gia thì cha con không nói tới tình cảm, hoặc nói cách khác thì tình cảm của bọn họ chỉ nói mồm, hoặc là mang tính biểu diễn.
Cái danh phận quân thần đã phá nát hết mọi tình cảm rồi, một người cha có thể chém đầu con mình bất kỳ lúc nào, con thì nơm nớp lo giữ lấy thân thì còn nói tới tình cảm là quá giả dối.Ấn tượng của rất nhiều người với cha đều tới từ tuổi thơ, khi lớn lên phụ thân và nhi tử cơ bản là thành đối thủ.
Cho nên Vân Chiêu muốn trước khi con mình chưa sinh ra tâm lý nổi loạn, thân thiết với chúng chút, sinh ra nhiều tình thân chút, tránh mai này mình già rồi bị chúng ghét, cầm đao ép mình cút xéo nhanh để chúng lên ngôi.
“ Hôm nay làm sao chàng có thời gian chơi với các con lâu thế? “ Phùng Anh nhìn hai đứa bé cùng cha chơi tới mệt nhoài lăn ra ngủ như lợn con liền hỏi nhỏ:
Vân Chiêu thở dài: “ Ta lấy lòng bọn chúng đấy.”
“ Lấy lòng gì cơ?”
“ Nàng chưa biết tin phải không, Lưu Trạch Thanh bị nhi tử ông ta dùng gối đè chết ngạt rồi.”
Phùng Anh phì liền ba cái, đuổi điều không hay đi: “ Suốt ngày chàng suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Chương Nhi và Hiển Nhi đều là trẻ ngoan, đừng lấy những kẻ ghê tởm đó ra so với các con.”
“ Còn có chuyện ghê tởm hơn cơ, lão bà của Lý Hồng Cơ bỏ đi theo người ta rồi, biết ai không, Lý Nham đấy.” Dù sao hôm nay cũng quyết định nghỉ ngơi rồi, Vân Chiêu cũng buôn chuyện:
Phùng Anh thở dài:” Khổ cho Hồng Nương Tử rồi.”
“ Sau này nàng đừng lo cho nữ nhân đó nữa, nghe nói cô ta cũng dẫn hai đứa con chạy rồi.”
“ Í, không phải là chạy tới chỗ chúng ta chứ?”
“ Không đâu, hình như là đuổi theo Lý Nham, lần này Lý Nham hại Lý Hồng Cơ rất thảm, chẳng những mang theo lượng lớn tiền lương của Lý Hồng Cơ, còn dẫn đi ba vạn người. Triều đình ban thưởng xuống, phong cho hắn là Đông Bình bá, đóng quân ở Từ Châu. Lý Hồng Cơ đã chỉ lên trời thế, phải lột da rút gân đôi cẩu nam nữ đó.” Vân Chiêu tặc lưỡi liên hồi, dân gian kể chuyện Lý Tín và Hồng Nương Tử đẹp bao nhiêu, sự thực đáng chán bấy nhiêu:
Phùng Anh nghe vậy không khỏi lo lắng:” Nhưng mà đại quân Lý Hồng Cơ vẫn ở Lưu Châu đưa đi đúng không?”
“ Không có tiền lương thì hắn đi đâu, nên ta đoán sớm thôi hắn sẽ tới Từ Châu cướp bóc, một công đôi việc.”
“ Sao đột nhiên Lý Nham lại quy thuận triều đình chứ?”
“ Sau chuyện này có bóng dáng của Tào Hóa Thuần, nghe nói tước hiệu Đông Bình bá vốn là của Lưu Trạch Thanh đấy. Ài, triều đình cuối cùng cũng quyết định không cần thể diện nữa rồi.” Vân Chiêu không biết bình luận sao cho phải:
Phùng Anh nghe được những tin tức này tất nhiên là không vui, Hồng Nương Tử là số ít bằng hữu của nàng, giờ bằng hữu bị người yêu thương vứt bỏ, sao có thể dửng dưng cho được.
Tin tức nghe từ chỗ Vân Chiêu thường rất đen tối, nhất là khi chuyện liên quan tới triều đình, Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung, thường làm người ta thấy thế giới này chẳng còn hi vọng gì.
Thế nên Vân Chiêu mới luôn nói tới tân thế giới, tin tức ở tân thế giới thường sẽ không làm người ta phải thất vọng.Đất Lũng nghèo khó truyền tới tin tức làm người ta vui mừng nhất, cây thuốc lá mà Vân Báo dốc hết gia sản ra trồng có thu hoạch lớn, người đương địa còn nghiên cứu ra cách hút thuốc lá mới ... Thuốc lá nước.
Do Bạch Ngân Hán có đồng, vì thế người ta làm ra một thứ gọi là ống điếu, nói chuẩn xác là cho thuốc lá vào nồi phía dưới đun nóng lên, sinh ra khói, sau đó thuốc lá sợi được nước lọc qua, hút rất êm, dư vị kéo dài.
Loại thuốc lá này trở thành cây trồng có giá trị kinh tế nhất ở phụ cận Bạch Ngân Hán, vùng đất nghèo khó trước kia giờ thành nơi tập kết thuốc lá nổi danh, ngày thu đấu vàng làm người ta hoan hỉ.
Còn lưu dân Hán Trung thì cơ bản đã xuống núi, khiến hộ tịch huyện Lam Điền thêm hơn trăm vạn bách tính, theo lời Từ Ngũ Tưởng nói là chỉ hai năm nữa hắn có thể làm Hán Trung tái sinh.
Nói hai năm nữa là bởi bây giờ Hán Trung vẫn còn nhiều đạo tặc lắm, thói quen bao năm đâu dễ bỏ như thế, chẳng thế nào cuộc sống tốt lên rồi thì buông đao xuống làm ruộng được, nhìn đám lão tặc Vân thị là hiểu, muốn giết hết cần có thời gian.
Gạo một năm một vụ trồng ở trấn Ninh Hạ ngon tới bất ngờ, bọn họ định gia tăng diện tích trồng trọt vào năm nay.
Thế là tốt, chứng tỏ ở đó từ ăn no chuyển sang biết kiếm tiền, biết ăn ngon rồi.Đất đai Tương Dương cũng phân phối hết, những phú hộ về quê cực kỳ coi trọng mảnh đất này, còn thương cổ Quan Trung coi đây là trạm trung chuyển tới Phúc Kiến, Quảng Đông.
Bởi thế thương nghiệp ở Tương Dương ngay từ lúc mở đầu đã vượt qua nông nghiệp.
Về phần đất Thục rất thú vị.
Vân thị không quá mức chủ động mở rộng ảnh hưởng ở Thục, chuyện này vẫn tiến hành một cách kín đáo, nhưng bách tính địa phương lại đã chủ động hướng về Lam Điền, cho nên bia địa giới Lam Điền bắt đầu chuyến lữ hành dài ngày ở Thục.
Tần Lương Ngọc nhiều lần viết thư cho Phùng Anh, cảnh cáo Vân thị không được khuếch trương ở Thục, nàng coi như không thấy.
Lời cảnh cáo của nữ tướng quân này chẳng có chút sức ảnh hưởng nào, vì thế lực có chuyện làm ăn lớn nhất với Quan Trung là Thạch Trụ thổ ti của bà.
Chính sách thương nghiệp của Lam Điền chỉ cần ngả về phía Thạch Trụ thổ ti một chút thôi, chút sản xuất ở vùng đất cằn cỗi đó chưa đủ để tập đoàn thương nghiệp của Tiền Đa Đa nuốt chửng.
Thạch Trụ thổ ti chỉ cần đem muối, vải trắng ở Quan Trung về, sau đó bán cho vùng đất xa hơn thì đã là một vốn vạn lợi rồi.Đáng lẽ trưởng tử Mã Tường Lân của nữ tướng quân phải chết lâu rồi thì nay sống hết sức khỏe mạnh, thường thư từ qua lại với Vân Chiêu, trong thư vị chỉ huy sứ của Thạch Trụ tuyên úy ti này thường tỏ thái độ bất mãn với tập đoàn quân phiệt hai vùng Vân Quý.
Hi vọng Vân Chiêu bỏ tiền, lương thực, vũ khí, hắn bỏ quân, dẹp loạn hai nơi đó, trả cho bách tính một thế giới thanh tịnh.
Vân Chiêu hết sức tán đồng, y là người rất dễ nói chuyện.
Danh Sách Chương: