Chiếc tàu hỏa thở phì phò phì phò như con trâu già đỗ lại ở sân ga, Vân Chiêu nhìn trạm tàu hỏa đầy phong cách cổ điển này, mất hết hứng thú, nhưng y không có ý kiến, cứ dùng lâu tự động thấy điều bất hợp lý rồi sửa thôi.
Cửa tàu vừa mở, đám đông như ngựa thoát cương chạy về phía tàu hỏa, khơi lên một đoạn hồi ức rất không tốt của Vân Chiêu.
May mà không ai dám vào toa tàu của y, nếu không Vân Chiêu đoán mình sẽ bị ép như cá hộp.
“ Bao lâu có thể hoàn vốn? “ Vân Chiêu hỏi đệ tử của mình:
Hạ Hoàn Thuần vội đáp: “ Hai năm ba tháng ạ, nếu như tàu hỏa mới có thể đi vào sử dụng cuối năm này, thời gian sẽ rút ngắn hơn nữa.”
“ Kiếm vậy sao? Cho ngươi biết tác dụng lớn nhất của tàu hỏa là để vận chuyển, không phải dùng kiếm tiền, nếu chi phí quá cao, với quốc gia mà nói, được không bằng mất.”
“ Chi phí ngồi tàu hỏa sẽ ngang với ngồi xe ngựa qua lại hai vùng ạ.”
Vân Chiêu hỏi Trương Tú chi phí thuê xe ngựa xong thì gật đầu, biểu thị Hạ Hoàn Thuần định giá vé như vậy là hợp lý.
“ Trọng điểm kiếm tiền ở chỗ vận chuyển hàng hỏa, huyện Lam Điền có rất nhiều hàng hỏa cần vận chuyển tới Trường An, thành Ngọc Sơn cũng cần vận chuyển vật tư tới Phượng Hoàng Sơn.”
“ Kiếm tiền từ vận chuyển hàng là được rồi, giá vé còn không gian giảm xuống, thu được lợi ích trong vòng năm năm đã là lợi nhuận kinh người rồi, không cần quá vội. “ Vân Chiêu nhanh chóng ra quyết định:
Hạ Hoàn Thuần chắp tay giải thích quyết định của mình: “ Bệ hạ, con số này đã được cân nhắc kỹ càng, nếu còn giảm xuống thì hãng xe ngựa chuyên chạy ba nơi này sẽ đóng cửa hết, như thế sẽ ảnh hưởng tới kế sinh nhau của rất nhiều người.”
“ Hồ đồ.” Mắng Hạ Hoàn Thần xong, Vân Chiêu lại không giải thích vì sao lại không hề bận tâm tới việc có thể khiến mã phu mất miếng cơm, điều này hoàn toàn khác với cách làm thường ngày của y:
Hạ Hoàn Thuần gãi đầu gãi tai không hiểu.
Trương Quốc Trụ xua tay đuổi những người khác đi, sau đó mới hỏi: “ Bệ hạ, vì sao lại thế?”
Vân Chiêu nhìn đồi núi trập trùng ngoài cửa sổ:” Bao năm qua nghành xe ngựa kiếm miếng cơm vận chuyển hàng quá dễ, nên không chịu thay đổi. phải gây đủ áp lực với họ, họ mới chịu làm tốt hơn. Nếu không thể tồn tại được thì nên biến mất, như thế mới có ngành nghề mới sinh ra.”
“ Ta ghét thứ cả nghìn năm chẳng có gì thay đổi, chỉ có không ngừng phát triển, biển hóa, Đại Minh mới có thể tiến về phía trước.”
Câu nói này chẳng phải cảm xúc nhất thời của Vân Chiêu, Quan Trung vì sao thua kém đông nam, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng không thể không nói tới một điều Trường An trăm năm trước so với Trường An bây giờ chẳng thay đổi gì.
Sau khi người Quan Trung lựa chọn được phương thức sinh hoạt phù hợp với mình liền trở nên vô cùng ngoan cố, không chịu thay đổi nữa.
Một chuyện làm ăn từ thời thái tổ phụ giao cho tổ phụ, từ tổ phụ tới phụ thân, chẳng có bất kỳ điều gì đổi khác, giờ Vân Chiêu không muốn phụ thân giao lại cho nhi tử, tiếp tục dùng nguyên cách cũ kiếm cơm.
Cách mạng công nghiệp ở Châu Âu sắp bắt đầu rồi, thế giới này sẽ nhanh chóng thay đổi với tốc độ chưa từng có, nếu Đại Minh cứ giữ thói quen cũ, sớm muộn cũng bị đào thải.
Cho dù Vân Chiêu là hoàng đế có thúc đẩy Đại Minh tiến nhanh nhất thời, y cũng lo mình mất rồi, chính sách không được duy trì nữa, tư tưởng thủ cựu thắng thế.Đó chính là lý do vì sao Vân Chiêu kiêng kỵ tư tưởng cũ trỗi dậy trong thư viện như thế.
So với việc bách tính Đại Minh sau này bị người ta đánh đập bắt thay đổi, chẳng thà bây giờ ép họ thay đổi để thích ứng với thế giới.Ở nơi khác mà làm thế, e là gây ra thảm án, nhưng ở Quan Trung này sẽ không gây ảnh hưởng lớn, tệ lắm là chưởng quầy của hãng xe ngựa phá sản thôi.
Mã phu không đánh xe nữa vẫn có thể kiếm nghề khác làm, không chết đói được.
Tàu hỏa dần dần giảm tốc độ đi vào trạm Trường An, Vân Chiêu được hộ vệ yểm trợ, trà trộn vào đám đông.
Trương Quốc Phượng bận rộn, cho nên hắn cùng tàu hỏa kêu xình xịch xình xịch về thành Ngọc Sơn.
Vân Chiêu đứng ở trong đám đông nhốn nhào, nhìn hành khách người vác rương, người đeo bọc hành trang, cảm giác như đang xem một bộ phim cũ.
Một thương cổ bụng bự vác cái ruột tượng lớn vội vàng đi qua bên cạnh y.
Một tư lại ôm túi công văn da trâu đi qua bên cạnh y.
Một người trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa bước chân nhẹ nhàng đi qua sau lưng y.
Một nữ tử váy đỏ rực, ôm đàn tỳ bà đỏ rực trong lòng được tiểu tỳ che chở đi qua trước mặt ... Dung mạo bình thường, nhưng bước đi mang vận vị của dương liễu trước gió, còn mỉnh cười thần bí với Vân Chiêu.
Một nha dịch lười nhác tung bắt gậy cảnh sát trong tay, người dựa vào cái cọc gỗ, bên cạnh hắn có một người bị dùng xích sắt khó hai tay, sau cổ cắm tấm biển gỗ lớn --- Kẻ này là trộm.
Tu tu tu ....
Còi tàu hỏa hú lên ba hồi, con quái vật sắt từ từ chuyển động, đánh thức Vân Chiêu từ thế giới như mộng ảo, vỗ má vài cái cho tỉnh táo đi lên chiếc xe ngựa đợi từ lâu, thị vệ đóng cửa xe, đi về phía thành Trường An.
Cảnh tượng vừa rồi chiếu đi chiếu lại trong đầu Vân Chiêu.Đó không phải là Đại Minh mà Vân Chiêu biết, đáng lẽ lúc này Đại Minh còn đang rên siết giết móng sắt người Kiến Châu, đang vùng vẫy lần cuối, không yên bình như thế.Đây chính là Đại Minh lão tử sáng tạo.
Vân Chiêu đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng xe ngựa, làm toàn thân y bao phủ trong tiếng cười, sảng khoái vô cùng.Đây là thứ gần với cuộc sống cũ của Vân Chiêu nhất, có nó, thế giới kia tựa như kéo gần một khoảng lớn.
Tất cả những gì y làm kỳ thực chẳng hề vĩ đại gì hết, y chỉ muốn cải tạo thế giới này sao cho giống thế giới quen thuộc nhất có thể thôi, tâm tư này y phải che giấu, không thể nói với bất kỳ ai, cho dù có là Tiền Đa Đa, Vân Chiêu cũng không định nói gì hết.
Cho nên Vân Chiêu đi hết một vòng về tới thành Ngọc Sơn lại khôi phục dáng vẻ hiền hòa mà không mất uy nghiêm của đế vương.
Hạ Hoàn Thuần dù không hiểu ý đồ của sư phụ, nhưng hắn vẫn thực thi một cách chính xác mệnh lệnh sư phụ đưa ra, bất kể là phí vận chuyển hay là vé hành khách đều giảm một nửa cùng lúc.
Hậu quả trực tiếp là tàu phải chạy suốt ngày đêm, mà số lượng tàu cũng đang cần tăng lên khẩn cấp mới đủ, nhưng đường ray chỉ có hai cái, một chạy đi, một chạy về lỡ xảy ra sự cố thì sao.
Cái thứ này một khi bắt đầu chạy, muốn dừng lại không phải đơn giản đâu.
Lúc này Hạ Hoàn Thuần đột nhiên nhận ra, cái vô tuyến điện báo sư phụ hao phí vô số tiền của bị các tiên sinh thư viện chỉ trích kịch liệt có đất dụng võ rồi, ít nhất khi đặt ở bên đường sắt, có thể dùng giám sát vị trí tàu hỏa.
Cái máy đó tùy không thể truyền đi tin tức phức tạp vì sai lệch quá lớn, nhưng nó có thể truyền tin ngay tức thì, chỉ cần lập nhiều trạm trên đường ray, chỉ truyền tin khi tàu gặp sự cố, không cần biết tin truyền về là gì, chỉ cần biết nhận được tin là có sự cố xảy ra, vậy chẳng phải là quá đủ rồi hay sao?
Có thứ này mới tiện điều phối, tăng số lượng chuyến tàu lên, không cần lo mấy chiếc tàu hỏa chạy trên cùng đường ray sẽ gây ra sự cố nữa.
Cho dù chiếc tàu nào đó có vấn đề cũng kịp thời lệnh tàu phía sau dừng lại, tránh gây tai nạn.
Hắn giờ là huyện lệnh bận bịu nhất Đại Minh, không thể đích thân chú ý tiến độ hoàn thiện vô tuyến điện báo, giao đề tài nghiên cứu này cho viện nghiên cứu Ngọc Sơn, lệnh họ nhanh chóng hoàn thành khảo sát lắp đặt, còn hắn phải đánh gia mức độ ảnh hưởng của việc giảm phí tàu hỏa tới quốc kế dân sinh.
Nhất là nơi khả năng xảy ra dân biến.
Danh Sách Chương: