Cả đám ăn một ngồi cháo khoai tây thịt bò no nê, tất nhiên rồi, no tới không muốn động đậy, Lão Ngô đi ra, nhìn cái nồi bị ăn sạch sành sanh thì thở dài, thương cảm không biết nói gì.Đều đang độ tuổi tham ăn mà ...
Khi Tiền Đa Đa tới, tâm tình Lão Ngô trở nên cực tệ, lúc thì thương xót, lúc thì đau khổ, khi nhiệt huyết bốc lên đầu, cuối cùng là ngồi đó than trời trách đất.
Cái thói đời khốn kiếp này.
Khi đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ, thân hình lực lưỡng của Trương lão đại xuất hiện, không biết là đứa nào hét lên đầu tiên, thế là đám trẻ con vội chạy cả ra sau lưng Tiền Đa Đa trốn.
Lão Ngô biết ngay là không xong rồi, vội chạy tới muốn đẩy Tiền Đa Đa vào giáo đường, trong mắt ông ta, tiểu cô nương đẹp như vầng trăng ấy không nên xuất hiện trước mặt thứ người dơ bẩn như Trương lão đại.Đáng tiếc là đã muộn.
Tiếng cười dâm dục của Trương lão đại dã vang khắp sân:” Trời ơi, thế gian còn có mỹ nhân cỡ này sao, gia gia phát tài rồi.”
Thang Nhược Vọng nghe thấy tiếng đám trẻ con la hét cũng đã vội vàng chạy ra, dang tay chắn phía trước Tiền Đa Đa:” Ngươi đã lấy tiền rồi, mau đi đi ...”
Mỹ nhân ngay trước mắt, Trương lão đại nào còn nghe lọt Thang Nhược Vọng nói thừa thãi cái gì, thô bảo đẩy ôm ta ra, tóm lấy Tiền Đa Đa đang hoảng sợ.
Tiền Thiểu Thiểu lao tới, há mồm cắn cổ tay Trương lão đại, nhưng bị người ta tùy tiện hất tay một cái, thân hình gầy nhỏ đã văng đi.
“ Cứu ...” Tiền Đa Đa lọt vào tay ác nhân ra sức vẫy vùng kêu cứu:
Thang Nhược Vọng chộp lấy tay Trương lão đại gào thét khản cổ: “ Ngươi đã lấy tiền rồi.”
Trương lão đại nhìn gương mặt xinh đẹp tái đi của Tiền Đa Đa, tham lam nuốt nước bọt: “ Gia gia không cần tiền, gia gia chỉ cần mỹ nhân.”
“ Ta giết ngươi.” Tiền Thiểu Thiểu khi nãy bị ném văng ra xa tay cầm cục đá lao vào Trương lão đại:
Trương lão đại co chân đá một phát ngã lăn quay, tóm tóc Tiền Đa Đa lôi đi xềnh xệch.
Tiền Đa Đa khóc thảm thiết, nhưng nơi này không có nhà nào cả, chẳng có người qua đường tới giúp, Tiền Thiểu Thiểu bò dậy ôm chặt lấy chân Tiền Đa Đa, la hét muốn giết Trương lão đại.
Những đứa bé khác cũng kéo ùa cả lên, ôm chân Trương lão đại hết cắn lại xé.
Trương lão đại gầm lên, trong cái ngõ nhỏ liền thấy hai đại hán xông ra, chúng mau chóng đè đứa bé xuống, Trương lão đại cười hô hố vác Tiền Đa Đa lên vai, nói lớn: “ Bảo bối này gia gia không bán nữa, trong nhà đang thiếu người rửa bát nấu cơm, ha ha ha ...”
Lão Ngô ở bên run giọng nói:” Các ngươi làm thế sẽ gặp báo ứng.”
Trương lão đại tới bên Thang Nhược Vọng bị một đại hán khác cầm chùy thủ khống chế, cười khẩy:” Hòa thượng, mỹ nhân không có duyên với ngươi rồi, giờ là của lão tử.”
Thang Nhược Vọng phẫn nộ gần điên cuồng vùng mạnh tay, ông ta là người Tây Dương cao lớn, sức lực không nhỏ, vượt muôn dặm đường xa xôi sang đây truyền giáo không biết vài thủ đoạn phòng thân sao được, chẳng qua không muốn dùng tới thôi.
Vừa thoát vây, Thang Nhược Vọng đẩy Trương lão đại một cái, không ngờ thấy một thanh trùy thù đâm vào ngực Trương lão đại, máu chảy ròng ròng.
Chính là chủy thủ của tên lưu manh kia, sao lại ở trong tay mình, vừa xong trong vô thức mình đoạt chủy thủ của hắn sao?
Nhân lúc toàn bộ đang sững sờ, Tiền Thiểu Thiểu không biết lấy đâu ra thanh chùy thủ, cũng đâm vào bụng một tên đại hán, đại hán ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, nó như ác quỷ, nhảy lên người đâm liên tục.
“ Thần phụ, ngài giết người rồi.” Lão Ngô thét chói tai:Đại hán còn lại như choàng tỉnh, nhìn Trương lão đại chỉ còn thở ra không ít vào nữa, lại nhìn tên đồng bạn khác bị đâm toàn thân máu me, vừa cuống cuồng bỏ chạy vừa la hét: “ Hòa thượng Thánh mẫu đường giết người rồi ... Hòa thượng Thánh mẫu đường ăn thịt người ...”
Thang Nhược Vọng đờ đẫn nhìn đôi bàn tay đầy máu của mình, lại nhìn Trương lão đại đã chết, không nói được một lời.
Tiền Thiểu Thiểu toàn thân đầy máu chạy tới không ngừng lắc tay Thang Nhược Vọng: “ Chạy thôi.”
Những đứa bé khác đã hợp sức đẩy hai thi thể xuống cống, sau đó cùng chạy tới hợp lức đẩy Thang Nhược Vọng đi.
Lão Ngô đã nhanh chóng gói ghém một bọc hành lý chạy ra, kéo tay Thang Nhược Vọng chạy.
Thang Nhược Vọng còn chưa hết bàng hoàng: “ Chúng ta chạy đâu bây giờ?”
Lão Ngô vội nói: “ Cứ rời thành Tây An trước đã.”
Thang Nhược Vọng chạy một lúc, bị gió lạnh thốc vào mặt làm bình tĩnh lại, dừng bước bình tĩnh nói: “ Bộ dạng của ta thì chạy đi đâu được, Ngô, ở lại trông Thánh mẫu đường, ta tới chỗ quan phủ.”
“ Không được đâu, đám đạo sĩ chỉ muốn ngài chết, đám hòa thượng cũng muốn ngài chết, quan phủ coi ngài là thứ dị loại, đi thôi, tới quan phủ là ngài không sống mà ra được đâu.”
“ Tội của ta không thoát được, dù quan phủ không phán xử ta, chúa cũng phán xử ta, đó là tội của ta, không liên quan bọn trẻ con.”
Chính lúc này kiếm được một cỗ xe ngựa, tới bên Thang Nhược vọng, thì ra không biết Tiền Đa Đa kiếm đâu ra được cái xe ngựa, gọi: “ Đi mau, ông không có tội, người có tội là bọn chúng.”
Thang Nhược Vọng đã hoàn toàn trấn định lại, sẵn sàng đối diện với tội lỗi mình gây ra, huống hồ cô nương đẹp như thiên sứ an toàn rồi, ông không hối tiếc nữa, mỉm cười: “ Chúng ta đi đâu?”
“ Tới Lam Điền, ta nghe nói ở đó có một thư viện thu nhận nhiều trẻ con, ông có thể tới đó kiếm một công việc, đợi chuyện này qua đi hẵng về.”
“ Quan sai tới đó tìm ta.”
“ Không đâu, quan sai không dám rời thành Tây An, chỉ cần ở đây không ai nói, người ngoài thành sẽ không biết ông vì cứu bọn ta mà giết người, đi thôi, ông đi tự thú, ai lo cho bọn trẻ con đây?”
Lão Ngô đám trẻ con vây quanh cầu xin, Thang Nhược Vọng đang do dự bị đẩy lên xe.Đợi tất cả lên xe rồi, Tiền Đa Đa đích thân đánh xe, men theo con đường đá chạy đi.
Tiếng xe ngựa xa dần rồi biến mất, Trương lão đại toàn thân bẩn thỉu bò ra khỏi cống:” Ta biết ngay mấy vị tiểu gia khó hầu hạ mà, giờ gặp báo ứng rồi.”
Tên đồng bọn cũng nước cống từ chân tới đầu, miệng nhổ phì phì:” Mẹ nó, tên chó má Mã Đại Nha sướng thân rồi.”
Một đại hán cười hì hì từ trong ngõ nhỏ đi ra, đưa cho đồng bọn cây đuốc:” Ài, ai bảo hai vị đại ca biểu diễn tốt, tiểu đệ chỉ biết chạy thì đành chạy ... Thôi, làm nốt công việc đi.”
Trương lão đại châm đuốc, đi vào giáo đường không còn bóng người.
Chẳng bao lâu sau quản phủ tới nơi.
Chỉ là giáo đường đã bốc khói ngùn ngụt, lửa cháy ngút trời, thế rồi khoảnh khắc, giáo đường đẹp đẽ đã thành bó đuốc ...…. ….
“ Thần phụ Thang Nhược Vọng giết người rồi. “ Khi Vân Chiêu ăn sáng với Từ tiên sinh nhỏ giọng nói ra tin tức mới nhất:
“ Tuyệt đối không thể nào. “ Từ tiên sinh cả kinh, suýt đánh rơi cả đũa:
Vân Chiêu không ngờ tiên sinh phán ứng mạnh như vậy, vội nói thêm: “ Kẻ bị giết là mấy tên lưu manh.”
Từ tiên sinh thở dài: “ Mạng của lưu manh cũng là mạng, giống như mạng của tên cường đạo ngươi cũng là mạng.”
Trương Hiền Lượng húp một ngụm cháo thong thả bình luận: “ Ép một người thành thật tới độ phải giết người thì đám lưu manh đó đáng chết.”
Cát Xuân Huy cảm khái: “ Dù sao thì một thân tu hành của ông ta cũng hỏng rồi.”
Lưu Chương chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ tranh thủ vừa nuốt xong miếng cơm mới nói: “ Thứ bàng môn tà đạo, tu làm cái gì?”Âu Dương Chí dừng đũa, trầm tư một lúc nhìn Vân Chiêu: “ Dù gì vị thần phụ đó cũng là người tốt đấy, cứu được thì nên cứu.”
Vân Chiêu gật đầu, ăn xong cáo từ mấy vị tiên sinh rồi ra ngoài.
Từ tiên sinh lòng bất an cũng đi theo, tới một chỗ không người mới hỏi:” Có phải ngươi an bài không?”
“ Không phải ạ, học sinh chỉ bảo tỷ đệ Tiền Đa Đa và Tiền Thiểu Thiểu mời Thang Nhược Vọng lên núi, tới giáo đường kia, còn chúng làm thế nào, học sinh không biết.”
“ Ài, còn nói không biết, trẻ con thường không biết giới hạn, làm việc dễ quá tay, biết vậy ta giúp ngươi làm việc này.”
Vân Chiêu chỉ cười không nói, dù tiên sinh có mời được Thang Nhược Vọng tới cũng không phù hợp với mục đích của y.
Danh Sách Chương: