Hai người Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng có sự đảm bảo an toàn rồi, Ba Đặc Nhĩ lại không có sự đảm bảo đó, khi hắn dẫn kỵ binh Mông Cổ chém giết với Kiến Nô, không có chỗ nào là an toàn.
May mà theo bên cạnh hắn sóng vai tác chiến có mười mấy Hán gia tử, nhất là tên mặt rỗ, nhìn rất nho nhã, lên chiến trường mới nhận ra là cao thủ giết người.
Súng ngắn trong tay tên đó trong vòng mười bước có thể nói là bách phát bách trúng, đao pháp cũng không hề kém, nhìn đao hắn khẽ cứa qua cổ một bạch giáp binh, nhìn có vẻ không gây thương tích lớn, nhưng búa của tên bạch giáp binh cách hông hắn chưa tới một xích, không làm sao vung búa gây cho hắn tổn thất lớn hơn.
Từ Ngũ Tưởng một mực tiến về phía trước, vừa nhận được chiến báo, Lý Định Quốc đã hủy quá nửa lương thảo trong đại doanh Nhạc Thác, Thiên Hùng quân cũng hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, chỉ có đại quân Mông Cổ cùng đội hỏa thương thủ là vẫn tác chiến gian khổ ngoài đại doanh Nhạc Thác, chưa thể khiến đối phương tổn hại quá lớn.Điều này làm hắn thấy bị sỉ nhục cực độ, quân lệnh Tiền Thiểu Thiểu đưa tới mỗi lúc một nghiêm khắc, từ ngữ ngày càng khó nghe.
Nhìn dũng sĩ Mông Cổ từng người từng người ngã xuống, Ba Đặc Nhĩ lòng như dao cắt, đang giằng co với một tên Kiến Nô, đột nhiên ôm cổ hắn, ngoạm mạnh cổ xé toạc một miếng thịt, nuốt vào vứt tên Kiến Nô dở sống dở chết đó đi, mở miệng đầm đìa máu rống lên:
“ Tên tiếp theo.”
Từ Ngũ Tưởng nhìn Ba Đặc Nhĩ trong loạn quân như ma thần, tả xung hữu đột không ai địch nổi, hô lên:” Tướng quân uy vũ.”
Rất nhanh có vô số người cùng hô "
tướng quân uy vũ", không ngờ sự vũ dũng cá nhân nâng sĩ khí quân Mông Cổ lên rất cao, nhất thời vãn hồi thế yếu.
Nhạc Thác đứng trên đài cao chứng kiến sự dũng mãnh của Ba Đặc Nhĩ, nói:” Tên Mông Cổ này là đại họa, phải diệt ngay.”Đỗ Độ toàn thân thương tích nhìn sang lão tướng Ốc Cổ.
“ Mạt tướng đi rồi về.” Ốc Cổ nhấc lang nha bổng lên rời đài cao, giọng điệu không coi Ba Đặc Nhĩ vào đâu:
Một quả đạn pháo bay tới nổ gần đài cao, Nhạc Thác dùng ống tay áo xua khói, lập tức lại có viên đạn pháo nữa bay tới, còn nổ ở gần hơn, làm đại cao rung chuyển.Đỗ Độ vội nói:” Chúng ta đi thôi, ở đây không an toàn.”
Nhạc Thác cười ha hả:” Sao thế, bị đại pháo bắn mất hồn rồi à?”Đỗ Độ hơi đỏ mặt:” Uy lực của đạn pháo không phải thân thể con người kháng cự được, nhất là loại đạn có thể nổ. Chúng ta không có nhiều đại pháo, quá thiệt thòi, lần này về phải nói rõ tầm quan trọng của đại pháo với bệ hạ. Đại Thanh ta nhân khẩu ít ỏi, không chịu nổi kiểu đánh này.”
Nhạc Thác từ từ gật đầu, uy lực của đại pháo thì hắn cũng thấy rồi, nhưng loại pháo vận chuyển dễ dàng, uy lực lại lớn này thì mới thấy lần đầu.
Phạm Văn Trình hồi lâu không nói gì, ông ta cứ thấy sống lưng lành lạnh, hỏi:” Hai vị bối lặc, quân Lam Điền cứ đánh thế này liệu có thắng nổi chúng ta không?”Đỗ Độ cười khẩy: “ Chúng đã dốc hết sức rồi, chiến trường sẽ không thể có biến hóa lớn nữa, cùng lắm chỉ mạng đổi mạng thôi, ở mặt này chúng ta có ưu thế hơn.”
Phạm Văn Trình nhíu chặt mày, khi ở Sơn Đông, chính họ cũng dùng nô quân Mông Cổ, người Hán đổi mạng với quân Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, Lô Tượng Thăng, giờ thì phong thủy luân chuyển rồi:” Nếu chúng ta đối mạng với Hắc Y Quân của Lam Điền đã đành, nhưng giờ chúng ta đang đổi mạng với người Mông Cổ, cho dù toàn bộ người Mông Cổ chết để tiêu hao chúng ta, thì Vân Chiêu vẫn là kẻ thắng. Hai vị bối lặc, mau nghĩ cách chấm dứt cuộc chiến thôi.”
Nhạc Thác cười khổ:” Nhưng giờ chúng ta bị ác cẩu nhắm vào, dứt không ra, rời doanh trại chúng ta càng thua thiệt, đành đợi Đa Nhĩ Cổn tới rồi tính.”
Phạm Văn Trình như nghĩ tới cái gì tức thì mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp:” Không xong, Vân Chiêu cắn chúng ta như chó dại, phải chăng có ý phục kích Thạc Duệ thân vương?”
Nhạc Thác, Đỗ Độ nghe thế cùng cười, chẳng có tâm tình giải thích chi tiết cho ông ta, thấy hỏa pháo của quân Lam Điền càng thêm mãnh liệt, còn có xu thế vươn xa hơn, đành rời đài cao.
Ba Đặc Nhĩ bổ một đao như sét đánh, song vẫn bị lang nha bổng chặn được, một lão tướng mặc trọng giáp xuất hiện, những người Kiến Châu khác vội vàng tránh đi, nhường ra một khoảng trống, đám Từ Ngũ Tưởng thấy thế cũng học theo, nhường không gian cho hai người họ.Ốc Cổ không cao lớn vạm vỡ như người Kiến Châu khác, có chút gày gò, nhưng như đúc bằng thép, kéo lang nha bổng tiến tới từng bước, mỗi bước chân là một lần bổ bổng xuống, lần nào cũng khiến Ba Đặc Nhĩ không sao né được, chỉ có thể vung đao đón đỡ.
Qua vài bổng, đao bách luyện do huyện Lam Điền làm ra không chịu nổi đứt đoạn, hổ khẩu Ba Đặc Nhĩ rách toạc, máu chảy ròng ròng, hắn nhìn quanh muốn tìm người giúp, nhưng những người khác đều khổ chiến, chẳng ai nhàn rỗi.
“ Đi chết đi.”Ốc Cổ cười gằn bổ lang nha bổng to lớn xuống, Ba Đặc Nhĩ tránh được, định nhân lúc ông ta chưa kịp thu bổng để áp sát, không ngờ Ốc Cổ giơ chân đá một phát vào mặt.
Ba Đặc Nhĩ kêu thảm, hai cái răng mang theo cả máu bay đi, người chưa đứng vững đã bị một cánh tay kẹp chặt, hơi thở mang theo mùi sắt rỉ của Ốc Cổ phả vào tai hắn, hắn muốn vùng vẫy tránh ra, nhưng không sao thoát được, bất kể hắn vùng vẫy đấm đá thế nào cũng vô ích.Ốc Cổ lúc nãy chứng kiến Ba Đặc Nhĩ giết dũng sĩ bên mình, ông ta muốn Ba Đặc Nhĩ cũng phải chết như thế, cúi xuống, há mồm cắn vào cổ hắn.
Ba Đặc Nhĩ điên cuồng ôm đầu Ốc Cổ, hai ngón cái bấm vào mắt ông ta.Ốc Cổ giật mạnh đầu xé toạc huyết quản của Ba Đặc Nhĩ, nuốt miệng thịt dính máu xuống, Ba Đặc Nhĩ dùng sức lực cuối bấm con ngươi Ốc Cổ lòi khỏi mắt, hai ngón tay đâm sâu vào não ...
Hai người tới lúc chết vẫn còn ôm chặt lấy nhau đứng giữa khoảnh đất trống, xung quanh là vô số thi thể ngã gục.
“ Tướng quân ...” Từ Ngũ Tưởng không ngờ kết cục lại thế này lao tới, muốn cướp thi thể Ba Đặc Nhĩ về, bên phía Kiến Châu cũng muốn lấy lại thi thể Ốc Cổ.
Nhưng bất kể bọn họ dùng sức thế nào cũng không thể gỡ hai người họ ra.
Từ Ngũ Tưởng rút hỏa súng bắn tên Kiến Nô đang tranh đoạt thi thể, làm hắn ngã xuống, những quân tốt Mông Cổ thừa cơ mang cả hai thi thể lui về.
Ba Đặc Nhĩ chết rồi, chết khi chưa kịp chiến thắng, sĩ khí quân Mông Cổ tức thì sụt giảm nghiêm trọng, Từ Ngũ Tương ra sức khống chế quân trận, nhưng ở nơi hỗn loạn này, hắn không đủ kinh nghiệm lẫn cái uy, thành ra áp lực chuyển về phía quân Lam Điền, bọn họ chịu áp lực cực lớn, bị đẩy lui liên tiếp.
Từ phía sau một tràng hỏa pháo dữ dội trút xuống, ngăn cản đại quân Kiến Nô chi viện, Từ Ngũ Tưởng ra sức gõ chiêng đồng, hô:” Rút lui! Rút lui!”
Nhạc Thác nhìn doanh trại tan hoang, kỵ binh Mông Cổ đang rút lui như thủy triều, truy sát cũng chẳng ích gì, hơn nữa rời thành trại không phải điều sáng suốt, thở dài ra lệnh:” Rút lui!”
Tới đây cuộc chiến Trương Gia Khẩu kéo dài tới mười một ngày, chính thức hạ màn.
Trện đánh này với huyện Lam Điền mà nói có ý nghĩa sâu xa, về chiến thuật, bọn họ tuy đạt được một số mục tiêu, nhưng kết cục là phe thất bại với tổn thất nặng nề.
Nhưng về mặt chiến lược, thu hoạch rất lớn.Đầu tiên là đội ngũ được thực sự trải qua trận huyết chiến gian khổ, có công, có thủ, có đột kích, tổn thất nhiều song quân sĩ đều được rèn luyện, ngoài ra thực sự thu phục được 5000 kỵ binh Mông Cổ còn lại, đây là thu hoạch lớn.
Quan trọng hơn nữa, qua chiến dịch này huyện Lam Điền dựng lên lá cờ đại nghĩa ... Vì bách tính quyết chiến tới cùng.
Trong trận chiến này, người thực sự đổ máu vì bách tính Đại Minh là Lô Tượng Thăng, nhưng được thanh danh là huyện Lam Điền.
Vì Lô Tượng Thăng là tội nhân, ông ta bất tuân thượng lệnh, gây ra thất bại khiến Đại Minh hao binh tổn tướng, đại quân vừa dẫn bách tính quay về Hà Bắc liền bị thái giám giám quân Trương Khắc nhốt vào xe tù giải về kinh sư luận tội.
Sáu đường huynh biểu đệ còn lại của ông ta cũng được đãi ngộ tương tự, bảy huynh đệ Lô thị nhốt trong xe tù, dọc đường nghênh ngang qua chợ, hết sức tráng liệt ….
Danh Sách Chương: