Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Nhiếp Nhiếp, mệt hả?”

Giọng trầm trầm của Bành gia vang lên bên cạnh, Phùng Anh vội mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của nàng là mỉm cười:” Hôm nay bị thiếu ngủ ạ.”

“ Mệt thì ngủ nhiều hơn một chút, đừng ép bản thân thái quá.” Bành gia ngồi xuống đối diện với Phùng Anh, nhìn đứa bé mà ông chứng kiến từ lúc đỏ hỏn tới khi thành thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt đầy hiền từ:

Phùng Anh chậm rãi đứng dậy, tới bên cửa sổ nhìn núi non thấp thoáng trong mây mù, đôi mắt thiếu nữ không biết hướng tới gì mà bóng dáng quạnh hiu như thế, lâu sau nàng mới nói:” Bành gia gia, chúng ta còn có thể liên lạc được với bao nhiêu bộ chúng của Thích gia quân còn thương tiếc đám phụ nữ trẻ nhỏ chúng ta.”

Bành Thọ lắc đầu:” Không nhiều lắm đâu, những người tự xưng là Thích gia quân đã chết hết ở Liêu Đông rồi, những người có liên quan không dám nhắc tới Thích gia quân nữa.”

“ Vậy nếu cháu tự xưng là hậu nhân của Thích gia quân, có còn đáng tiền không?”

“ Có thì có, song phải xem là ai đã, nếu đám tặc khấu có được danh hiệu này, trong 13 doanh tặc khấu thiên hạ, ắt có một doanh giương ngọn cờ Thích gia quân. Còn đối với triều đình, sẽ không đáng một đồng, còn gai mắt.”

“ Vậy gia gia thấy Vân thị có hứng thú với danh hiệu này không?” Phùng Anh ngồi trở lại, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế đoan trang:

Bành Thọ trầm ngâm:” Nhiếp Nhiếp, đám đại tặc thiên hạ mà ta nói không có Vân thị, thực sự là triều đình mù mắt. Vân thị nhìn tựa trung lương, chẩn tế bách tính, xây dựng thủy lợi, tiếp nhận lưu dân, tiếng là lương thiện kỳ thực là ngầm nuôi tử sĩ, giữ kho vũ khí không giao, chứng tỏ đang thao luyện quân đội, lúc khó khăn vẫn bỏ tiền lớn sửa thư viện, ấy là bồi dưỡng nhân tài.”

“ Tộc trưởng Vân thị càng là mối đại họa lớn, nhìn có vẻ chất phác hiền lành, thực chất đại gian đại ác, y ngồi nhìn Đại Minh ngày càng đổ nát, không nói một lời, không hiến một kế.”

“ Thiếu niên đó không phải con lợn rừng, mà là rồng ẩn vực sâu, khi thiên hạ đại biến, ắt là lúc tiềm long đăng thiên. Khi đó quốc triều đã tan nát, tặc khấu mỏi mệt, Vân thị y dẫn trọng binh nuôi dưỡng lâu ngày, ắt sẽ như gió mạnh quét lá, kiêu hùng thiên hạ liệu mấy ai địch nổi y?”

“ Vân Chiêu thực sự lợi hại thế sao?” Phùng Anh thất kinh, mặc dù qua ít thư từ và thông tin lẻ tẻ qua lại giữa đôi bên, nàng có chút linh cảm, nhưng không dám khẳng định chắc chắn như thế, nàng vẫn giữ ấn tượng về tên béo ngày tuyết tiễn nàng lên đường, cho nàng một lời hứa mà lão tổ tông cũng không dám làm nàng ấm lòng tới giờ:

Bành Thọ cười lạnh:” Bọn chúng ta vốn cùng mạch liền tâm với Vân Phúc, nhưng từ sau khi Vân Phúc giao kho vũ khí cho Vân Chiêu, liền không bàn bạc về Vân thị với chúng ta nữa, điều ấy nói lên Vân thị thực sự có mưu đồ bất chính, mà Vân Phúc bị một đứa bé khi đó tám tuổi chín tuổi khuất phục, cháu nghĩ xem đứa bé đó phải lợi hại cỡ nào?”

“ Nay năm năm đã trôi qua rồi, có trời mới biết Vân thị đã biến thành cái gì, nhưng dựa vào hai khẩu súng và chỗ hỏa khí mà Vân thị từ nghìn dặm gửi tặng tiểu thư mà xét, bọn họ đã có năng lực tự tạo quân giới rồi, mưu đồ có thể nhỏ được sao?”

“ Phải biết rằng năm xưa Thích soái vì tự chế tạo quân khí, không tiếc mạo hiểm đối đầu với cả thiên hạ, tha thứ cho một số giặc Oa, liên hệ với người Tây. Hi sinh của Thích soái, trừ Hồ Tôn Hiến hiểu được, người khác có ai không sợ hãi đề phòng.”

“ Vân Chiêu tuổi còn nhỏ mà đã biết làm chuyện năm xưa Thích soái phải trăm phương ngàn kế bất chấp thù địch cũng phải làm được, tuy y có cái lợi là không bị chú ý nên bớt được lực cản, song tầm nhìn đó đáng gọi là thiếu niên anh hùng, không đáng sợ sao được, thiên hạ có thêm kiêu hùng bậc ấy, chưa chắc đã là phúc.”

Phùng Anh nhỏ giọng nói:” Vân thế huynh lúc này chắc ở thảo nguyên Mông Cổ tác chiến với Kiến Nô.”

“ Sao tiểu thư biết?” Bành Thọ sững người, lập tức nhận ra gò má trắng tái của Phùng Anh ửng hồng, thầm nghi, chẳng lẽ tiểu thư động lòng?- Bạch mã đeo cương vàng, lên tây bắc ruổi rong. Hỏi con nhà ai thế, Tráng sĩ đất U, Tinh.

Xa quê từ thuở nhỏ, vùng biên ải lẫy danh. Sớm chiều đeo cung tốt, cùng tên hộ xếp bằng.

Vỡ đích trái tên bắn, nát tiêu phải cung dương. Ngửa người cũng bắn trúng, cúi thân chẳng chệch đường.

Nhanh nhẹn hơn khỉ vượn, khoẻ như báo thuồng luồng. Thành xa tin cấp báo, giặc Hồ đã vào trong.

Hịch từ phương bắc xuống, dẫn ngựa lên đê trông. Giặc Hung Nô phải đuổi, Tiên Ty cũng đạp bằng.

Hy sinh đầu mũi giáo, tính mệnh ai xót thương? Cha mẹ không chăm sóc, thê tử chẳng ngó ngàng.

Tên biên vào danh sách, chuyện riêng có ai màng. Bỏ thân vì nạn nước, chết về lại cố hương.Đọc thơ tới chỗ hào hùng khảng khái, Phùng Anh lấy trường cung của mình, tay trái cầm cung, tay phải rút liền ba mũi tên ở phần lông đuôi, chỉ đặt một mũi lên dây cung. Sau đó nàng hít sâu một hơi, kéo căng cây cung như trăng rằm rồi buông dây, một mũi tên lao vụt đi, mũi tên đó đang bay trên không, lại một mũi tên nữa được đặt lên dây. Chỉ nghe tiếng dây cung bật "

pạc, pạc " liên hổi, mũi tên lướt đi như sao băng, truy đuổi nhau giữa không trung.

Nàng bắn liên tiếp, chớp mắt 24 mũi tên trong ống đã hết sạch:

Dây cung vẫn kêu ong ong, nàng thở hắt ra một hơi, má ửng hồng vì vận động mạnh, tán phát sức sống thanh xuân thiếu nữ:” Hận không thể theo Vân thế huynh xuất tái, dẫn ngàn kỵ, giết sạch Thát Lỗ.”

Bành Thọ cứ ngây ra nhìn Phùng Anh bắn cung rồi thở dài, thật đáng tiếc sinh ra lại là nữ nhi, nếu không Thích gia quân đã có người kế thừa: “ Tiểu thư, Thích gia quân chúng ta không tranh thiên hạ, nhưng nam nhân tốt không nên bỏ qua.”

Phùng Anh không xấu hổ: “ Bành gia vừa nãy còn nói Vân thế huynh đại gian đại ác đấy sao?”

Bành Thọ xua tay: “ Anh hùng đâu thể nào là hạng lương thiện cho được, nhưng mà đại gian đại ác này cũng phải xem là nói về ai đã.”

“ Tiểu thư hỏi câu này bách tính Lam Điền, câu trả lời sẽ rất rõ ràng, người ta nói kẻ giàu bất nhân, Vân thị giàu có lại tạo phúc một phương, bản lĩnh đó mấy ai bì được, tất nhiên y đồ mưu không nhỏ, với triều đình Đại Minh mà nói đúng là đại gian đại ác, nhưng đại gian đại ác mà khiến bách tính cơm no áo ấm, lão nô cũng nhận.”

Phùng Anh chua chát cố kìm nước mắt: “ Cháu tưởng rằng mình có giống cây tốt, có thể giúp mọi người ăn no bụng ... Kết quả tới giờ vẫn không làm được ... Vân thế huynh gửi thư khuyên cháu không nên tới Quý Châu, cháu không nghe, kết quả gia nghiệp bị hủy hết giờ phải đưa mọi người vào thâm sơn cùng cốc chịu khổ cực.”

“ Không đâu, tiểu thư đã làm rất tốt rồi, nếu tiểu thư có được nền tảng cơ nghiệp trăm năm như Vân thị, chứ không phải là ăn nhờ ở đậu người ta, lão nô tin tiểu thư sẽ không thua kém nam nhi nào ... “ Bành Thọ lần nữa thở dài, ông trời cho Thích gia quân hậu đại trí tuệ, kiên cường, biết tiến thủ, chỉ tiếc lại là thân nữ nhi: “ Tiểu thư có gả cho Vân Chiêu cũng là hạ mình.”

“ Thật sao?”

“ Hợp cả ngàn vạn anh linh của Thích gia quân mới sinh ra được tiểu thư, tiểu thư gả cho ai cũng là hạ mình! Vân Chiêu cũng không phải ngoại lệ.”

Phùng Anh nghe vậy lấy lại tự tin, nói dứt khoát: “ Ta muốn tới huyện Lam Điền một chuyến, còn muốn mang theo nhiều hàng hóa để giao dịch.”

“ Lão phu hiểu rồi, mai sẽ đi tới các sơn trại lớn nhỏ, nhất định sẽ chuẩn bị cho tiểu thư số hàng hóa xứng với thân phận của người, còn muốn chúng bỏ nhân thủ ra bảo vệ chu toàn cho tiểu thư ... “ Bành Thọ vuốt râu cười ha hả: “ Giao dịch hàng hóa, danh nghĩa này rất tốt.”

Phùng Anh mặt thoáng ửng hồng ừ một tiếng, lòng không khỏi nghĩ, năm năm không gặp rồi, không biết Vân thế huynh giờ thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK