Sự thực đúng như lo lắng của Vân Chiêu.
Bách tính kinh thành mặc áo mới dán hai chữ thuận dân lên mũ hoan hô Sấm vương tiến kinh tới ngày thứ 10 liền bắt đầu hối hận.
Sau khi Lý Hồng Cơ vào hoàng cung, chuyện đầu tiên hắn làm là truyền đào hát, thợ may nổi danh nhất của kinh thành tiến cung, để ca hát may áo cho hắn. Suốt ngày hắn uống rượu, nghe hát, tựa hồ quên mất chuyện đại quân Lam Điền đã gần trong gang tấc, chỉ tận lực hưởng thụ, hưởng thụ và hưởng thụ.
Bộ hạ của hắn thì ngày càng bận rộn.
Ngưu Kim Tinh tự nhận là tể tướng vừa vào kinh mười ngày đã thu nhận hơn 600 môn sinh, đồng thời dưới sự xúi giục của những kẻ này, bắt đầu tính toán khoa khảo đầu tiên của triều Đại Thuận.
Sự thực chứng minh, văn trị của Ngưu Kim Tinh thành công, hắn đề xuất cử hành đại khảo, chiêu hiền nạp sĩ cho tân triều.
Tức thì nho sinh Thuận Thiên Phủ ùn ùn xin ứng thí, văn hoa tựa hồ trở nên xương thịnh vô cùng.
Còn tên khốn Lưu Tông Mẫn thì làm mất mặt người Lam Điền vô cùng, sau khi hắn vào kinh chỉ nhẫn nại mười ngày, cũng chỉ ước thúc bộ hạ mười ngày. Trong mười ngày đó vì ước thúc quân kỷ, binh sĩ phạm tội cướp bóc cưỡng gian bị giết tới mấy trăm.Đến khi hắn phát hiện trong quốc khố, trong hoàng cung chỉ có 10 vạn lượng vàng, 20 vạn lượng bạc, hơn nữa gạch vàng trải trong cung điện hoàng đế không phải vàng thật thì hắn bắt đầu nổi điên.
Phải biết rằng Lý Hồng Cơ sở dĩ vứt bỏ đại bộ phận cơ nghiệp ở Hoài Nam, Sơn Đông, chính là vì kinh thành, chúng cho rằng hạ được kinh thành, quân Đại Thuận sẽ có vô số vàng bạc châu báu.
Giờ lục soát khắp hoàng cung cũng chỉ có chút vàng bạc ấy, làm sao đủ Lý Hồng Cơ khao thưởng những kẻ theo mình bao năm đang nóng lòng chỉ muốn thăng quan phát tài.
Sau khi được bẩm báo, Lý Hồng Cơ tất nhiên cũng vô cùng thất vọng.
Lý Hồng Cơ cả đời tung hoành thiên hạ, quan viên triều Minh tham ô hủ bại ra sao, cảm thụ bản thân hắn tất nhiên rất sâu sắc, thêm vào kinh nghiệm cướp bóc nhiều năm, nếu hoàng đế không có tiền, mà thứ này không thể tự nhiên mà biến mất, vậy thì tiền tài ắt bị đám tham quan ô lại câu kết với thương cổ, hào tộc nuốt chửng rồi.
Vì thế dưới sự xúi bẩy của đám Lưu Tông Mẫn, Điền Hổ, Lý Ngộ, đem trọng trách "
trợ lương" cho Lưu Tông Mẫn chấp hành.
Người đầu tiên bị Lưu Tông Mẫn tìm tới nơi là quốc thích Đại Minh, người đầu tiên suất lĩnh binh sĩ ba đại doanh lớn của kinh thành đầu hàng, Tương thành bá Lý Quốc Trinh.
Lưu Tông Mẫn dùng cực hình tra khảo, lấy lửa nhỏ đốt hắn, dày vò suốt một đêm khiến Tương Thành bá đau đớn mà chết.
Mắt thấy không tra khảo được ra tiền tài, Lưu Tông Mẫn hạ lệnh, binh sĩ xông vào nhà Lý Quốc Trinh, mấy chục người luân phiên cưỡng bức thê tử của Lý Quốc Trinh và nữ nhân khác trong trạch viện, sau đó ôm thê tử Lý Quốc Trinh trần truồng dạo phố, vừa đi vừa hô hào mọi người tới xem phu nhân của Tương Thành bá.Đám binh sĩ vừa hò reo vừa cười lớn, bóp vú sờ hạ âm.
Sử sách viết: "
Không nhục nhã nào hơn thế."Đại học sĩ Trần Diễn là người luôn nhanh nhạy khi Lưu Tông Mẫn hạ lệnh "
trợ lương", đã chủ động hiến lên 4 vạn lượng bạc.
Khi Sùng Trinh yêu cầu thần từ quyên tiền ngự địch thì chính ông ta lại lấy lý do nhiều năm làm quan thanh liêm, không có tiền bạc dư, quyên góp 200 lượng bạc ...
Khi Lưu Tông Mẫn định bỏ qua cho Trần Diễn thì có gia phó vốn thù hận vị đại học sĩ này đối xử khắc bạc với gia nhân liền tố cáo, dưới đất phủ đại học sĩ toàn là bạc.
Lưu Tông Mẫn nổi giận, phái quân tốt tới phủ đại học sĩ đào bới, quả nhiên khắp sân toàn là bạc trắng.
Tiếp đó đại học sĩ bị đại hình tra khảo, lại moi ra mấy trăm quả cầu bằng vàng, trân châu thì cứ phải đong bằng đấu.
Lưu Tông Mẫn bình sinh vốn cực kỳ thù hận quan lại Đại Minh, tới lúc này hận thù bộc phát, cố chấp cho rằng quan lại Đại Minh không ai sạch sẽ.
Thế là hắn dựng ở đường chính mấy chục cột trụ tùng xẻo người ta, bất kể là quan viên, phú thương hay cư dân, chỉ cần nhìn trúng nhà ai có tiền là người đó bị trói vào cột lóc thịt tra khảo.
Xui xẻo nhất là những quan viên thanh quý của viện hàn lâm, nha môn của họ đúng là chẳng có mầu mỡ mà chiếm đoạt, thế nên bị dùng hình tới chết.
Dù là thế phong ba "
trợ lương" ở kinh thành cũng không phải lớn.
Cho tới khi "
lão doanh" dưới trướng Lý Hồng Cơ được coi là quân kỷ nghiêm minh nhất cũng ra tay thì kinh thành biến thành địa ngục nhân gian.
Lỗi hoàn toàn là do Lý Hồng Cơ.
Lý Hồng Cơ ở phương diện ăn uống cực kỳ qua loa, bình thường dùng bữa chỉ có ít cơm trộn ớt khô, mượn ít rượu mạnh đưa cơm, không hề thịnh soạn xa hoa.Ở mặt đồ dùng, Lý Hồng Cơ sử dụng đều là quân khí thô sơ trong cung, đối với đồ dùng trạm khắc long phượng trong cung, mắt hắn không tốt, cứ cảm giác tác phẩm nghệ thuật sống động như thật này có rồng bay phượng múa, là điềm không lành, nên không dùng.
Binh mã lão doanh trú trong hoàng cung tất nhiên học theo.
Chúng lấy những vại sứ khắc hoa tinh xảo làm máng ngựa, tháo rỡ cửa sổ bằng gỗ quý xuống làm củi đun, chén sừng tê hiếm có bị lấy ra, cái to to một chút giã tỏi, cái nhỏ hơn thì đồ đèn dầu vào thắp, chẳng biết tiếc gì.
Thấy các doanh khác đều giàu có, lão doanh chỉ có gạo thô đỗ tương làm lương thực, đám bộ hạ đi theo Lý Hồng Cơ lâu nhất này oán thán luôn mồm, cho rằng Sấm vương bất công.
Vì thế chúng lén ra ngoài cung cướp bóc, lẻn vào nhà dân gian dâm, chỉ vẻn vẹn ngõ An Phúc một đêm hơn 300 nữ nhân bị giam dâm đến chết.
Mà lão doanh đã ra tay rồi thì các doanh khác còn cần gì kiềm chế nữa, thoáng cái kinh thành bị biến thành chốn địa ngục nhân gian, khắp kinh thành cửa đóng then cài, không ai dám thò mặt ra đường, phố xá vắng tanh, chợ búa tiêu điều.
Bách tính cùng khổ còn đỡ, nhà có ít gạo, đào sâu chôn kỹ là được, đại hộ mới là sống trong thấp thỏm, không biết lúc nào tặc binh thình lình xông vào nhà, cướp đi tất cả mọi thứ của họ, kể cả tôn nghiêm cuối cùng.
Trong tình cảnh tuyệt vọng đến mức họ tin vào tin đồn hoang đường tới mức như thái tử đã thoát rồi, chạy tới Sơn Hải Quan, sắp trở về cùng với biên quân mạnh mẽ.
Ai nấy cầu khẩn vị thái tử nhiều người chẳng biết tên ấy về tái lập Đại Minh quen thuộc của họ.
Tình hình ở kinh thành tệ tới mức nào?
Tệ tới mức cả Hàn Lăng Sơn và Hạ Hoàn Thuần đã phải chuyển từ lầu gác xuống hầm ngầm để sống.
Trên đầu bọn họ là 60 tên quân tốt Đại Thuận cư ngụ, mỗi ngày đều nghe thấy chúng thảo luận cướp bóc được bao nhiêu vàng bạc, mai đi thăm thiên kim nhà nào.
“ Sư huynh nói xem Lý Hồng Cơ rốt cuộc kiếm được bao nhiêu bạc?”
“ Chắc là nhiều lắm.”
“ Đệ thấy cái kinh thành tiêu điều này thì được mấy tiền bạc, chắc là chả đủ khao quân.” Hạ Hoàn Thuần thấy quen phồn hoa ở Lam Điền cho nên với hắn thì kinh thành chỉ được cái to thôi, phồn hoa chưa thể nói tới, với lại hắn tới kinh thành không đúng lúc, nạn dân tràn vào thành rất nhiều, nên có cảm giác thế cũng không sai:
Hàn Lăng Sơn hiểu biết hơn hắn, thản nhiên nằm vắt chân chữ ngũ nói:” Ngươi sai rồi, Lý Hồng Cơ không hề sai, tiền bạc không tự mọc chân mà chạy được, hoàng đế thì đúng là không có tiền, nhưng quan viên thì giàu có lắm.”
“ Phục huynh thật, nghe toàn chuyện thê thảm mà lòng vẫn bình tĩnh được.”
“ Đó là vì thảm cảnh của chúng hôm nay là do chúng tự chuốc lấy, là chuyện chúng làm với người khác trước kia, hừ thuyền mà đắm thì chuột trên thuyền béo đến mấy cũng chết thôi, đám người tham lam tới mù mắt đó chết có gì phải thương.”…….
Những miêu tả ở chương này đều lấy từ tư liệu lịch sử, không phải do tác giả sáng tác ra.
Danh Sách Chương: