Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tụng kinh buổi sáng kết thúc có một võ sĩ Kiến Châu hùng dũng bê khay vàng tới trước mặt Tôn Quốc Tín.

Tôn Quốc Tín kiểm tra từng đĩnh vàng, thậm chí giơ lên phía ánh nắng tỉ lệ vàng, một khay 12 đĩnh, hắn chỉ lấy 9, trả lại 3 cho võ sĩ:” Nói với vương gia, 3 đĩnh này không đủ chất lượng.”

Võ sĩ kia người run lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tôn Quốc Tín.

Tôn Quốc Tín buông tiếng thở dài:” Kính Phật phải có lòng thành ...”

Nói rồi dùng đao rạch tay, nhỏ chín giọt máu lên ba đĩnh vàng còn lại, đợi máu đông lại thành chín giọt máu long lanh mới thu ba đĩnh vàng đó, xoay người bỏ đi.

Võ sĩ kia dập đầu xung quanh đều nghe thấy.

“ Đó là Phật sống ...”

Từ khi nhìn thấy Tôn Quốc Tín, đầu gối A Cổ chưa lần nào đứng thẳng, ánh mắt cuồng nhiệt luôn dừng trên người hắn. Hàn Lăng Sơn thậm chí tin, nếu lúc này Tôn Quốc Tín bảo A Cổ giết mình, cái lão khốn kiếp ấy sẽ chấp hành không do dự.

“ Lấy vàng giả ra lừa lạt ma Mạc Nhật Căn, thế mà ngươi cũng làm ra được.” Một cách cách hung dữ chỉ võ sĩ quỳ trên mặt đất chỉ trích:” Cũng may là gặp được lạt ma Mạc Nhật Căn, chịu lấy máu bù vào phần chưa đủ, đổi lại là người khác, hôm nay ngươi bị vương gia chặt đầu rồi.”

Người chỉ trích võ sĩ đó mỗi lúc một nhiều, võ sĩ tham lam đánh tráo vàng đó vẫn quỳ đó cúi mặt nghe thóa mạ, không dám ngẩng đầu lên.

Hàn Lăng Sơn nghênh ngang dẫn thương đội đi qua bên tên võ sĩ kia, tới khách sạn tên là Lão Sơn Oa Tử.

Thịnh Kinh trong mắt Hàn Lăng Sơn không hùng vĩ như kinh sư, không có lịch sử như Tây An, càng không có sự phồn hoa của Nam Kinh, cả tòa thành thưa thớt vài căn lầu gỗ mà thôi.

Nhưng mà nghĩ cũng phải thôi, ở nơi này mà sống trong lầu cao, tới mùa đông không ai chịu nổi.

Cho nên vẫn là loại nhà trộn bùn với cỏ đắp thành như Lão Sơn Oa Tử mới ấm áp.

Mùa đông ở Thịnh Kinh tất nhiên không có thương đội lớn nào có thể bán hết hàng hóa liền trong một lần, muốn xuất hàng, bán giá tốt, phải bày hàng trong thành mới được.

Nếu giảm giá bán tháo, người ta sẽ nghi ngờ ý đồ của ngươi tới đây, vì thương đội liều lĩnh đi mùa đông là muốn nhân lúc ít người bán giá tốt.

Hàn Lăng Sơn lần này tới là để đi sâu điều tra rốt cuộc Mãn Thanh phát triển tới mức độ nào rồi, có phải là đã có thành thị thực sự xuất hiện chưa.

Phải biết rằng trước đó ở thư viện Ngọc Sơn có nhiều đại học giả tỏ ý nghi ngờ chuyện người Kiến Châu man rợ có thể duy trì được tòa thành chân chính.

Rất nhiều người cho rằng có vô số Hán gian giúp đỡ, có một số thành thị không có gì lạ, nhưng cũng có người cho rằng, với chế độ nô lệ của Mãn Thanh mà nói, trong thành phố đó không có giai tầng trung gian.

Bởi vì chế độ nô lệ đại biểu cho toàn bộ tộc người bị phân chia làm hai loại, một là quý tộc, hai là nô lệ.Đương nhiên người có nô lệ cũng là quý tộc.

Sau khi nghe ngóng chưởng quầy khách sạn, Hàn Lăng Sơn phát hiện, từ khi hắn vào thành, có nửa số hàng hóa đã thuộc về kỳ chủ, nói cách khác, hắn chưa làm gì đã tổn thất một nửa rồi.

Chỉ có hiến cho kỳ chủ Tể Nhĩ Cáp Lãng một nửa hàng hóa, hắn mới được làm ăn ở Thịnh Kinh dưới sự bảo hộ của Tương Lam Kỳ, giống như chưởng quầy khách sạn cũng đeo yêu bài Chính Hồng Kỳ, không ngừng lắc lư trước mặt Hàn Lăng Sơn.

Hàn Lăng Sơn không thể không đặt một đĩnh bạc vào tay chưởng quầy, đây không phải là tiền nghỉ trọ, mà là Tương Lam Kỳ thấp kém tiến cống cho Chính Hồng Kỳ.

Một đám người Oa để kiểu tóc không khác Kiến Nô là bao đi vào, chúng nhìn Hàn Lăng Sơn cùng đám hỏa kế tóc bù xù như cỏ dại bên cạnh hắn, không ngờ quát thảo đám nô lệ họ nhường chỗ.

A Cổ giận lắm, vung đao chém người Oa, nhưng bị người Oa dùng trường đao đỡ lại, còn đánh lui A Cổ cười hô hố khinh miệt.

Hàn Lăng Sơn đỡ lấy A Cổ, khuyên: “ Đợi mai ta đem lễ vật đi gặp lạt ma Mạc Nhật Căn, mời ngài ấy giúp chúng ta thanh tẩy tội nghiệt, sau đó xác lập thân phận đã.”

Nhắc tới lạt ma Mạc Nhật Căn, A Cổ mới chịu buông lỏng, theo Hàn Lăng Sơn về phòng, bỏ ngoài tai tiếng cười chế nhạo sau lưng.

Nói với đồng bạn chuyện đi gặp lạt ma Mạc Nhật Căn, cái đám người coi vàng như bạn đều hiến ra vàng của mình, chẳng mấy chốc trước mặt Hàn Lăng Sơn có cả túi vàng cám.

“ Thành bại là ở lần này.” Hàn Lăng Sơn đấm mạnh lên túi chứa vàng cám, người còn lại mặt đầy bi thương, đó là toàn bộ tích góp của bọn họ rồi:

Nhưng thoát ly thân phận nô lệ với họ mà nói là vô cùng quan trọng.

Cả đám người ru rú trong khách sạn suốt cả một ngày không sinh sự thị phi, cũng không ra ngoài đi lung tung, đợi tới trưa hôm sau thì Hàn Lăng Sơn mới đứng dậy khác áo choàng lên, đội mũ, đeo trường đao đi ra ngoài, A Cổ đeo túi vàng đi sau, bám sát từng bước.

Hoàng tự ở ngoài thành, lâu gác cao lớn trong tuyết trắng mênh mông vô cùng bắt mắt.Đối với người Kiến Châu cướp bóc thành thói mà nói, vác bao vàng đi giữa đường như Hàn Lăng Sơn, A Cổ chẳng khác nào trẻ con cầm trân châu đi vào ổ cường đạo.

Nhất là phát hiện hai người họ rời thành lập tức có đám người tuốt đao thèm thuồng đi theo, ý đồ chẳng che giấu gì hết.

Có điều khi phát hiện hai người họ đi về phía hoàng tự, đám người đó dừng bước, tiếc nuối nhìn bọn họ từng bước đi vào chùa.

A Cổ lòng đầy hi vọng nhìn Hàn Lăng Sơn được lạt ma đưa tới thiên điện, mình ông ta tới trước bức tượng phật, thành kính cúi đầu hành lễ.

Thiên điện cực kỳ trống trải, chỉ có một bức tranh Phật treo trên tường, thờ Lục Độ Mẫu.

Tôn Quốc Tín ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Lăng Sơn mắt dáo dác nhìn khắp nơi như trộm, chỉ thấy hắn mò mẫm lung tung, cuối cùng cho tay vào trong cái mõ lấy ra được điếu thuốc lá cuộn.

Châm thuốc vào đền, hít sâu một hơi nhả ra, Hàn Lăng Sơn mặt ngây ngất.

Tôn Quốc Tín chẳng nói chẳng rằng cứ như thế nhìn Hàn Lăng Sơn chằm chằm, cứ như bản thân đã biến thành pho tượng Phật rồi vậy.

Hàn Lăng Sơn nằm xuống bồ đoàn, lấy mõ sơn son làm gối, vắt chân chữ ngũ vừa hút thuốc vừa nói:” Huyện Lam Điền không tệ hơn, mà tốt hơn, người giàu nhiều hơn, bách tính không dễ quản lý nữa, kẻ nào kẻ nấy hống hách lắm, hơi chút là kiện cáo. Lưu chủ bạ mỗi ngày thăng đường xử mười mấy vụ án là bình thường, đa phần tranh chấp tiền bạc.”

“ Đầu năm nay địa long chuyển mình, chết vài trăm người, đổ vài nghìn nhà, đến nhập thu thì lại gặp lũ lớn, lương thực tổn thất không nhỏ, bình nguyên mất trắng, nhà lại sập cả đống ... May huyện cũng có chút dư dả rồi, nên xây lại nhà, chắc qua nhanh thôi.”

“ Huyện tôn đã kết hôn rồi, chúng ta trước kia đánh cược sai cả, huyện tôn không chìm đắm trong mỹ sắc của Đa Đa tỷ tỷ, vẫn chăm chỉ xử lý công vụ, sinh được hai nhi tử, Đa Đa tỷ tỷ một đứa, Phùng Anh một đứa. Theo tốc độ này thì chắc sinh tám chín chục đứa vẫn có thể, nghe nói nam nhân 70 vẫn sinh con được, chẳng biết huyện tôn có cái bản lĩnh đó không?”

“ Huyện Lam Điền có con Giải Trại, lục thân bất nhận, giờ thì ai ai cũng cẩn thận từng bước, giữ chặt túi tiền, hở ra là ông ta phạt tiền. Tên ngốc Vân Dương phái thủ hạ đi kiếm chút tiền, bị Giải Trại tóm được, may huyện tôn nhanh tay hơn, ném hắn tới từ đường dùng gia pháp, đánh thảm lắm, song đỡ hơn rơi vào tay Giải Trại.”

“ Chu Quốc Bình thích nữ nhân, xem ra không muốn làm nữ nhân nữa. Hàn Tú Phân ra biển đi Châu Âu, ai ngờ tỷ ấy nửa đường nổi hứng quay sang làm hải tặc, làm huyện tôn khốn đốn một hồi, song chuyện đã thế, đành phải phái thêm người giúp, ta đoán chừng khi về huyện Lam Điền, chúng ta tha hồ ăn hải sản.”

“ Từ tiên sinh dẫn đám người học theo Khổng phu tử chu du liệt quốc, ta chắc không có kết quả gì đâu, không có ta mà, chửi nhau sao lại sĩ tử Giang Nam, ta đoán hoặc là chết đói ở đó, hoặc là ngoan ngoãn về Ngọc Sơn làm sơn trưởng thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK