Đến sáng Vân Chiêu dẫn 3000 thiết kỵ rời Quảng Châu.Đội ngũ một ngày đi 100 dặm, đến trưa ngày thứ ba thì tới được huyện Tân An.
Trong vịnh nước neo mấy trăm thương thuyền, bờ biển cũng xây nhà tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người nước ngoài đang sai khiến nô lệ Nam Dương trần truồng tháo rỡ hàng hóa.Ở chỗ đất cao phơi vô số hương mộc, khi kỵ binh như thủy triều cuốn tới, người nước ngoài đứng gác đã chạy tới bờ biển.
Lập tức có một người râu rậm xông tới trước cờ của Vân Chiêu quát tháo xua đuổi:” Đi ngay, đây là đất bọn ta thuê, các ngươi không được bước chân vào.”
Câu này thực sự không khác gì đổ dầu vào lửa, Vân Chiêu quay sang Vân Dương:” Trẫm không muốn cho thuê nữa.”
“ Bệ hạ đợi một chút, thần đi đòi về.” Vân Dương rút trường đao ra, quát một tiếng phóng ngựa qua phía thương phiến nước ngoài vẫn đang lớn tiếng la lối đó, cái đầu lông lá của người kia vọt lên trời, hắn quay đầu ngựa lệnh phó tướng Vân Thư của mình:” Thanh trừng sạch sẽ.”
Lời vừa mới dứt, một viên giáo úy dẫn 1000 kỵ binh xông tới, người nước ngoài cùng nô lệ Nam Dương bỗng nhiên phát hiện có kỵ binh tấn công. Bọn họ không có bất kỳ chuẩn bị gì, nên lập tức hỗn loạn, quay đầu bỏ chạy tứ tán, hoặc là quỳ xuống đầu hàng, cá biệt có một số to gan còn lấy hỏa thương ra bắn kỵ binh, thế nhưng do không có tổ chức, những tiếng súng lẻ tẻ đó chẳng có mấy tác dụng.
Vân Chiêu liếc mắt qua cuộc chém giết định sẵn sẽ ngả về một phía đó, nói với Vân Dương:” Tìm một chỗ mát mẻ tắm rửa nghỉ ngơi.”
Vân Dương ở bên hoàng đế lâu năm, hiểu cả tính xấu của y cho rất chu đáo phải người đi làm chuyện này trước rồi.
Không bận tâm tới kết quả cuộc chiến, Vân Chiêu thúc ngựa rời dốc cao, tới cây si cổ thụ, nhảy xuống ngựa, thị vệ lập tức mang bàn ghế và nước tới, hai ngày rưỡi chạy ba trăm dặm, đối với y mà nói là khảo nghiệm cực lớn.
May mà bây giờ cơn giận tắc trong lồng ngực tiêu tan rồi.
Trên mặt biển đột nhiên vang lên tiếng hỏa pháo, Vân Dương thúc ngựa tới hét:” Bệ hạ, nơi này không an toàn.”Đang nói thì một quả hỏa pháo bay vút qua đầu, bắn trúng cây si ở xa, cây kêu răng rắc đổi xuống, đàn chim trú trên cây bay loạn xạ, hướng về phương xa.
Trên đời này làm gì có chuyện chỉ cho ngươi giết người ta mà không cho người ta giết lại, phản kháng là tất nhiên.
“ Bảo vệ bệ hạ.” Phùng Anh tuốt đao chém văng một đoạn gỗ bắn về phía Vân Chiêu:
Chẳng mấy chốc kỵ binh đã vây kín lấy Vân Chiêu, đưa hoàng đế lùi lại, tránh xa khỏi tầm bắn.
Cho tới tận bây giờ kể là Vân Dương hay là Phùng Anh ở bên cạnh Vân Chiêu cũng không hiểu sao y chưa hỏi trắng đen đã hạ lệnh thanh trừng.
Song thị vệ vẫn chấp hành không hỏi một câu.
Nghe thấy bên bờ biển truyền tới tiếng kêu thảm không dứt, Vân Chiêu mất kiên nhẫn:” Mau xử lý đi.”
Vân Dương phái thêm một nghìn kỵ binh nữa.
Thương thuyền trong cảng không phải là định chiến đấu, bắn vừa là hăm dọa, vừa là trút giận, kéo nhau chạy, tiếng nổ vang lên không dứt từ xa.
Vân Dương ở vị trí quan sát báo:” Bệ hạ, kẻ địch trên bờ biển đã diệt hết, đám tiểu tử đang phá thuyền.”
Vân Chiêu khép mắt, dựa đầu vào lưng ghế, không phải trấn định mà vì sức lực y bị rút cạn rồi.
Tiếng nổ lắng dần, khi Vân Chiêu ngủ dậy thì binh sĩ đều đã quay về, đang tổ chức ăn uống nghỉ ngơi, thế nhưng xung quanh cực kỳ yên tĩnh, mọi người dù ăn cũng không ai phát ra âm thanh nào.
Hành động lần này của hoàng đế quá quỷ dị.
“ Hào Kính ( Ma Cao) ở phía đối diện người phái ai đi rồi?” Câu đầu tiên Vân Chiêu hỏi vẫn là chuyện cũ:
“ Bệ hạ yên tâm ở nơi đó có Vân Thư.” Vân Dương lần này xử lý rất chu đáo.
Vân Chiêu lại lần nữa đi lên dốc cao, những căn nhà vừa rồi còn trùng điệp đã bị chìm trong biển lửa, hải cảng còn rất nhiều thuyền đang cháy, hơi nóng lan tới tận nơi này cũng thấy được, bãi biển còn nhiều kỵ binh đang ném xác chết vào biển.
Không có một lời cảnh cáo, chỉ một mệnh lệnh hạ xuống, gần 2000 người đã chết không đất chôn.
Ngoài xa có một số chiếc thuyền bỏ chạy, có điều không thoát được, Vân Chiêu đã lệnh cho thị bạc ti không được lộ phong thanh rồi, dù sao hoàng đế đích thân dẫn quân đồ sát thương phiến, không phải dễ nghe.
Dưới sự hỗ trợ của gió biển, đám cháy càng mãnh liệt, những cái lưỡi lửa dài dù bị gió thổi bạt đi nằm sát mặt đất cũng không tắt.
Vân Dương làm việc vô cùng đáng tin cậy, hắn rất chú ý bảo vệ danh tiếng hoàng gia.
Chỉ cần không ai biết thì đồng nghĩa với việc hoàng đế không làm việc đó, cho dù là có người phát hiện, Vân Dương cũng sẽ dứt khoát nói là do mình làm.
Rất nhanh có người phát hiện ra thảm án bờ biển.
Khi Dương Hùng tới nơi thì lửa đã gần tắt, hắn từ bãi biển đi tới, nước làm ướt giày lẫn mép áo bào, cảnh tượng nơi này làm hắn khiếp sợ, đồng thời cũng có cơn giận nhen lên trong lòng, tới trước mặt Vân Chiêu cúi mình:” Thần biết tội, những thương nhân này chết là do thần.”
“ Ngay cả nhà ngươi trẫm cũng muốn đuổi ra biển cho tự sinh tự diệt, ngươi lại cho thương phiến nước ngoài chiếm hữu đất đi Đại Minh, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Vân Chiêu nghiêm khắc chất vấn:
“ Thần cho rằng đây là nơi hoang vắng, đem thuê kiếm được ít lợi nhuận, chỉ thế thôi.”
“ Trẫm nghe nói chín thành hương mộc vào Đại Minh từ nơi này, vì sao ở đây không có thị bạc ti?”
Dương Hùng chắp tay:” Bẩm bệ hạ, tuy không có thị bạc ti, nhưng tiền nơi này nhập sổ sách không thiếu một đồng, trong triều có nhiều khoản tiền không thể để người ngoài biết.”
Số tiền này dùng để bồi thường, mua chuộc, kích động tạo phản, tóm lại luôn có khoản tiền dùng vào việc không thể lộ ra, vì vậy cần khoản thu bí mật này, điều này rất bình thường, bất kỳ chính quyền nào cũng có chuyện như vậy, nhưng đó chưa phải là lý do có thể thuyết phục được Vân Chiêu.
Tiền không có người quản, cái thứ sổ sách kia ghi ít hay nhiều ai mà biết, hoàn toàn phục vụ cho quốc gia hay là có kẻ lợi dụng, càng là một câu hỏi khó trả lời.
“ Những thương nhân này do không có kham hợp thông thương, bọn họ không thể quang minh chính đại tới thị bạc ti Quảng Châu giao dịch, đành lựa chọn ở đây giao dịch bí mật với quốc tướng phủ.”| Vốn chút tướng quốc phủ chẳng để ý chút tiền tài này, nhưng những thương nhân này chiếm cứ rất nhiều đảo sản xuất hương mộc.”
“ Quốc tướng phủ muốn những người này tiếp tục khai phát những hòn đảo đó, điều này mang lại tác dụng tích cực trong việc khai phát đảo Nam Dương. Thần cho rằng, so với việc để những nông phu Đại Minh chẳng biết gì mạo hiểm đi thăm dò đảo, chẳng bằng để những người này đi làm việc đó, đây là biện pháp nhất cử lưỡng tiện.”
Nói rất hay, nhưng bản chất vẫn là muốn chống đối kế hoạch di dân hải ngoại của mình, Vân Chiêu mặt âm trầm:” Trước đây ở chuyện sử dụng nô lệ trẫm đã nhượng bộ các ngươi một bước, không ngờ các ngươi lại còn đi xa hơn trẫm nghĩ, đây không thể nào là chủ ý của một mình ngươi, lại không giống sách lược của người thật thà như Trương Quốc Trụ, càng giống cách làm của Từ Ngũ Tưởng.”
“ Nay Đại Minh ta đúng là thiếu nhân tài chuyên môn, nhưng những người này chỉ có thể là học giả, công tượng và gia quyến họ, không phải là những kẻ mạo hiểm chẳng khác gì hải tặc này.”
Dương Hùng cố chấp nói:” Bệ hạ, giờ Đại Minh đã có dấu hiệu chia rẽ, hai nước hải lục sẽ thành nguồn tai họa của Đại Minh, con cháu Vân thị nói chuyện bằng binh đao, đó là mầm họa do bệ hạ tự chôn xuống.”
“ Hoằng Nông Dương thị không phải không thể ra biển, mà lo ra biển làm suy yếu thực lực bản địa Đại Minh, làm tăng dã tâm của Diêu thân vương, dù đời này Diêu thân vương không làm thế, nhưng chẳng lẽ bệ hạ đảm bảo được con cháu hậu thế không làm thế?”
Danh Sách Chương: