Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hoàn Thuần miệng nhai cái kẹo ngó sen trắng muốt, kêu rôm rốp.

Chu Mỹ Sác mồ hôi đầm đĩa, nàng vô số lần phẫn nộ nhìn Hạ Hoàn Thuần, nhưng không cách nào ngăn cản hắn phát ra tiếng động khiến nàng giật mình thon thót kia.

Vốn âm thanh đó chẳng thể coi là lớn, thế nhưng ở trong cái hoàn cảnh gần 700 người nấp bên trong động tàng binh, ngoài kia đám tặc khấu ùn ùn kéo vào trong thành, thì Chu Mỹ Sác còn hận tiếng tim đập của mình còn quá to nữa là.

Vậy mà cái tên vô tâm đó vẫn con ăn cho được, lại còn ăn không ngừng, hắn có chết chẳng ai tiếc, nhưng trong này bao nhiêu người vô tội.Đứng bên ngoài động tàng binh lúc này là hơn 300 tên tặc khấu thân thể cường tráng, bọn chúng mặc áo chẽn màu xám, trên thêu chữ Sấm lớn. Phàm là tặc khấu có thêu chữ này thì đều là tinh thuệ trong quân Đại Thuận, cũng là thân vệ của các tướng quân.

Hạ Hoàn Thuần vừa ăn hết một cái kẹo, hắn lại lấy ra một cái kẹo nữa, chuẩn bị cho vào miệng thì thấy Chu Mỹ Sác thì nhìn đầy cầu khẩn liền đưa cái kẹo cho nàng: “ Thử đi, không tệ đâu, ta cướp của hai đứa sư đệ đấy, Đa Đa sư nương ta làm đấy, có thứ này ăn không phải dễ.”

Chu Mỹ Sác như chẳng nghe thấy gì, nàng nhín thở kinh khủng nhìn đám tặc binh hò reo tràn qua như nước lũ, nàng làm sao dám phát ra chút âm thanh nào, sau lưng nàng là đệ đệ muội muội, mẫu thân cùng với cung nga, hoạn quan, một khi bị đám tặc khấu phát hiện không dám tưởng tượng hậu quả.

Hạ Hoàn Thuần lần đầu tiên trong đời đưa kẹo mời một cô gái mà người ta thậm chí không thèm nhìn tới, cười ngượng bỏ vào mồm: “ Chuyện hơi chệch khỏi tính toán của ta một chút, người của bọn ta đến muộn quá, cho nên không cách nào rời thành trước. Có điều giờ cũng không ảnh hưởng gì, đợi đám tặc binh vào hết bên trong cướp bóc thì chúng ta đi. Cách thành 15 dặm có người tiếp ứng, sau đó chúng ta đi thẳng tới Lam Điền gặp sư phụ ta.”

Chu Mỹ Sác vẫn không thèm đáp lại lời hắn, không chỉ nàng cắn chặt răng, tất cả mọi người trong động tàng binh cũng thế, ngay cả Chiêu Nhân công chúa còn rất nhỏ cũng giấu đầu vào lòng mẫu thân Viên Phi, yên tĩnh tới làm người ta thương.

Về phần thái tử, Vĩnh vương, Định vương thì mồ hôi như mưa, Vĩnh vương thậm chí đái ướt cả mảng đất.

Cung nữ hoạn quan ôm lấy nhau khóc không thành tiếng.

Mọi người đợi trong động tàng binh chờ đợi tới hai canh giờ, binh mã từ ngoài thành đi vào mới thưa thớt dần, người bên trong sắp sụp đổ tới nơi.

Hạ Hoàn Thuần thở dài, không nhịn được rời động tàng binh, vẫy tay gọi một tên tặc binh: “ Xe ngựa của bọn ta đâu?”

Hán tử vạm vỡ kia nói: “ Đợi thêm chút nữa, khi nào đám tặc khấu chém giết cướp phá say máu rồi chúng ta mới đi.”

“ Í, người không phải là người của Sấm vương.”

“ Tất nhiên là không phải, chỉ nhận lệnh tới dưới quyền Hác Diêu Kỳ làm việc thôi.”

“ Hác Diêu Kỳ đâu?”

“ Vào hoàng cung rồi, đại tướng của bọn chúng đều vào hoàng cung.”

“ Vậy mang xe ngựa tới đây, bọn ta đi trước.”

“Đợi một lúc hẵng đi ổn thỏa hơn.”

“Đợi nữa thì ta e đưa đi toàn là người điên hết, đi thôi.”

Hán tử vạm vỡ thấy Hạ Hoàn Thuần cố chấp muốn đi cũng đồng ý, không lâu sau dẫn gần 200 cỗ xe ngựa tới.

Chu Mỹ Sác rốt cuộc cũng không học ở thư viện Ngọc Sơn uổng phí, đám người này khi lên xe ngựa hết sức trật tự, cứ xe ngựa tới, bọn họ nghe nàng chỉ huy răm rắp lên xe, không tranh giành gây ổn.Đợi toàn bộ xe ngựa rời kinh thành, Hạ Hoàn Thuần thay một bộ y phục bình thường, vẫn cứ vừa ăn kẹo vừa nghênh ngang trà trộn vào đám đông hoan hô Sấm vương.Đúng thế, khi đại quân của Lý Hồng Cơ ở xa tận chân trời thì người trong tòa thành này gọi hắn một cách chung chung là lưu khấu.

Khi đại quân Lý Hồng Cơ tới Bảo Định thì bọn họ biết tên này là Sấm tặc.Đợi lúc Lý Hồng Cơ bao vây kinh thành, mọi người lại xưng hô Lý Hồng Cơ là nghĩa quân.

Còn giờ đây bọn họ mang cơm nước bày hương án, reo hò nghênh đón Sấm vương vào thành, lập đổ Đại Minh hủ bại trả cho mọi người bầu trời sáng sủa.

Mà nói ra cũng lạ, ngày gôm đó bầu trời thực sự trong xanh, gió cát vốn hoành hành suốt cả mùa xuân đã dừng lại.

Bởi vì phải tiễn Chu Mỹ Sác đi, Hạ Hoàn Thuần không thể đi xem cảnh Lý Hồng Cơ cưỡi ngựa tiến kinh tiếp nhận bách tính hoan hô, lúc này hắn hòa cùng đám đông tới hoàng cung, chỉ thấy cửa cung đóng chặt, vài lá cờ rách này phất phơ dưới ánh tàn dương.

Lý Hồng Cơ là một người rất có lễ nghi, hắn không vội tiến cung mà phái mấy hoạn quan dùng thang trèo vào hoàng cung tìm hoàng đế.

Theo bên cạnh Lý Hồng Cơ phần đông là quan viên Đại Minh, đám người này còn đông hơn đầu lĩnh tặc khấu dưới trướng hắn.

Hạ Hoàn Thuần không muốn nhìn cái bản mặt nịnh bợ của đám người đó, lại chen lấn đám đông về nơi ở của mình.

Hàn Lăng Sơn vẫn chưa về.

Hắn không khỏi lo lắng, dù sao quân Lý Hồng Cơ đã vây kín hoàng cung rồi, không biết Hàn Lăng Sơn làm gì mà tới tận giờ này vẫn chưa rời hoàng cung.

Liên tục phái ba người đi thăm dò tin tức, nhưng suốt cả đêm Hạ Hoàn Thuần không có tin tức gì.Đến khi trời sáng Hạ Hoàn Thuần rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn quyết định đích thân đi tìm Hác Diêu Kỳ hỏi xem Hàn Lăng Sơn sao rồi.

Còn chưa kịp rời phòng thì Hàn Lăng Sơn đã mở cửa đi vào.

Hạ Hoàn Thuần hỏi gấp: “ Hoàng đế đâu?”

“ Tự tận rồi.”

Hàn Lăng Sơn chỉ nói đúng một câu duy nhất, dáng vẻ bơ phờ, ném cái rương trên lưng xuống, chui thẳng vào chăn vẫn còn hơi ấm ngủ luôn.

Hạ Hoàn Thuần mở rương ra, nhìn thấy một chiếu thư, một đống hộp đựng ấn. Hắn không xem chiếu thư mà thuần thục mở hộp ấn ra, xem những chiếc tỷ ấn dùng ngọc thạch tốt nhất thiên hạ điêu khắc thành.

Hoàng đế chết rồi, vậy là một thời đại chính thức kết thúc.

Chết thật rồi sao, cứ lặng lẽ biến mất như bong bóng vậy sao, hôm qua hắn thức cả đêm, đâu thấy sao rụng, chẳng thấy sấm nổ chớp giật hay có gì đặc thù hết.

Vậy mà đã đi rồi à? Giống bất kỳ người bình thường nào vậy.

Hạ Hoàn Thuần cảm giác có gì đó hụt hẫng khó tả, cứ thế ngồi ngây ra.

Không biết bao lâu có hắc y nhân đẩy cửa phòng đi vào, Hạ Hoàn Thuần không ngẩng đầu lên, nói:” Hoàng đế chết rồi.”

Hắc y nhân đó rời phòng ngay lập tức, không bao lâu sau trên thành lâu Đức Thắng Môn có một luồng lang yên bốc thẳng lên trời.

Rất nhanh những cột khói liên tiếp xuất hiện kéo dài tới tận chân trời, nếu con người có thể bay trên không trung như chim ưng sẽ nhìn thấy những cột khói đó đang chạy từ kinh thành tới Trường An.

Lý Định Quốc đang hành quân nhìn thấy lang yên bốc lên thì ngửa mặt lên trời hú dài như sói, vậy là từ bây giờ mọi trói buộc trên người hắn được cởi bỏ, từ giờ trở đi, triều đình Lam Điền mới là chúa tể duy nhất của Đại Minh.

Từ Mật Vân tới kinh thành chỉ 200 dặm, toàn quân đi nhanh chỉ hai ngày là đủ tới kinh thành rồi.

Trương Quốc Phượng nhìn lang yên thở phào:” Chúng ta phải lấy được kinh thành trước Vân Dương.”

Lý Định Quốc xoa cái đầu trọc lóc:” Vân Trọc vẫn còn ở biên cảnh Sơn Đông, làm sao nhanh hơn chúng ta được.”

“ Ài, tướng quân đừng quên đang nói tới ai, có chuyện gì mà Vân Dương không làm ra được chứ, vì nhanh chóng hạ Đức Châu, hắn lệnh dùng hỏa pháo hủy thành, thế là cả tòa thành biến thành đống đổ nát. Thế nên đại quân hắn tiến cực nhanh, cẩn thận hắn đi sau tới trước.”

“ Khi quân ta tới thì đại quân của Lý Hồng Cơ đều ở hết trong kinh thành rồi, hắn chỉ có hai hướng để chạy mới thoát khỏi uy hiếp của Lam Điền chúng ta. Ta mong lùa hắn tới Sơn Hải Quan, lúc đó sẽ có khối trò hay để xem.”

Trong tiếng cười khoái trá của Lý Định Quốc, lang yên tiếp tục chạy về phía tây bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK