Trong gian nhã phòng tầng hai trà lâu, sáu tên tốt nghiệp sinh thư viện Ngọc Sơn gườm gườm nhìn nhau hết sức nghiêm trọng, sau đó thò tay từ ống tay áo rộng ra …. thì ra bọn họ đang chơi bài.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không hiểu lắm bọn họ đang làm gì, lúc ở Châu Âu hắn đã học đám Kiều Dũng, Trương Lương cách chơi bài, nhưng sáu người này lại cứ cầm bài ngồi ngây ra đó mà không ra bài, cả đám không nhúc nhích, chỉ nhìn nhau không chớp.
Nhìn trái nhìn phải không thấy gì lạ, trừ một con ruồi xanh đang bay vù vù trong phòng bao.
Sáu người kia tuy thân thể không cử động, nhưng mắt thì luôn nhắm vào quỹ tích bay của con ruồi kia.
Trên bàn có mấy con ruồi rồi.
Mắt thấy con ruồi sắp đậu trên bài của Râu Ngắn, nhưng chạm một cái rồi lại bay, Râu Ngắn làm bộ mặt xúi quẩy.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ thấy còn bài trên bàn, liền lấy cầm vào tay, lấy khăn tay lau bài, sau đó ngồi im giống như những người khác, chẳng bao lâu sau con ruồi liền đậu xuống bài nó.
Cái khăn tay vừa ăn lòng bò, rất bẩn.
Sáu người kia tức giận ném bài đi, mỗi người vứt cho nó một đồng bạc, cầm rượu lên uống.
Văn Quân huynh nói:” Thoáng cái đã nhận ra quy tắc trò chơi, thông minh, bọn ta thua không hề oan.”
Thanh niên mặt âm trầm lên tiếng:” Học sinh thư viện ngày một đi xuống, tiểu tử ngươi không quên lý tưởng, tới khi đại khảo sẽ có chỗ thuộc về mình. Thư viện đã ba năm không xuất hiện chữ Quốc.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ lấy cái chân gà ngồi gặm:” Ta tới sẽ có, các ngươi thấy Địch Tạp Nhĩ - Quốc thế nào?”
Râu Ngắn vội nói:” Ngươi là nhi tử của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh à?”
“ Đó là ngoại tổ phụ của ta.”
“ Phụ thân cũng được, ngoại tổ phụ cũng được, có thể dẫn bọn ta đi bái phỏng Địch Tạp Nhĩ tiên sinh không?”
“ Tổ phụ ta không khỏe, không tiếp khách ngoài.”
Văn Quân huynh nhiệt tình nắm tay nó:” Chúng ta đều là học sinh thư viện Ngọc Sơn, tức là từ một nguồn mà ta, nay sư huynh ta có nạn, ngươi không thể thấy chết không cứu.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không quen người khác tỏ ra thân thiết với mình, rụt tay lại, ngạc nhiên:” Tổ phụ ta vừa mới tới Đại Minh, liên quan gì tới các ngươi?”
Văn Quân huynh thở dài:” Tổ phụ ngươi đúng là giờ mới tới, nhưng học vấn của ông ấy thì đã tới từ sáu năm trước rồi, hai năm trước toàn bộ danh tác của ông ấy tới Đại Minh, bọn ta đều thích tác phẩm của ông, nhưng còn nhiều chỗ chưa hiểu, nghe nói tiên sinh tới Quảng Châu, bọn ta chuyên môn từ Hồ Nam tới Quảng Châu, là để thỉnh giáo tiên sinh.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ tự tin nói: “ Tác phẩm của tổ phụ hai năm trước do ta chép, có gì không hiểu cứ hỏi.”
Râu Ngắn nghe vậy đứng lên, khom lưng thi lễ:” Ngu huynh khâm phục học thức của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh bội phần, hiện muốn biết hằng số tình yêu của tiên sinh giải thế nào?”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ nghe mà há hốc mồm, vì đầu óc nó nhanh nhạy nên mới biết tên này đang nói gì, cũng chính vì thế nó không khép mồm lại được, không ngờ phương trình xứng tâm của tổ phụ lại bị người ta lý giải như thế.
Nghe Râu Ngắn giải thích xong, mồm còn mở to hơn.
Trong câu chuyện đó, nhà số học nghèo không có gì cả Địch Tạp Nhĩ ăn xin ở đầu đường Stockholm, tình cờ gặp được công chúa Thụy Điện Khắc Lý Tư Đinh. (Drottning Kristina)Khắc Lý Tư Đinh sau khi biết ông là nhà số học ưu tú, không chê bai mà còn cùng ông thảo luận số học. Sau đó hai người vì số học mà nên duyên.Để thể hiện sự tôn trọng, công chúa để Địch Tạp Nhĩ tiến cung làm thầy số học cho mình, qua thời gian tiếp xúc, hai người yêu nhau.
Khi đó Địch Tạp Nhĩ đã 52, còn công chúa mới 18, với hoàng thất Thụy Điển mà nói, đây là đại sỉ nhục, không chỉ tuổi tác chênh lệch mà còn khác biệt lớn về thân phận. Quốc vương nổi giận, muốn giết Địch Tạp Nhĩ, công chúa ở đài hành hình dùng dao chĩa vào tim uy hiếp, nếu giết Địch Tạp Nhĩ, nàng sẽ tự sát.
Quốc vương thương con, không dám đánh cược, đuổi Địch Tạp Nhĩ đi, giam lỏng công chúa.
Về tới nước Pháp, Địch Tạp Nhĩ kiên trì viết thư cho công chúa, viện tới 12 phong thư thâm tình, đều bị quốc vương chặn lại.
Không lâu sau, Địch Tạp Nhĩ mắc bệnh Cái Chết Đen, biết mình sắp chết, trước khi qua đời ông gửi đi phong thư tình cuối cùng.
Trên thư không có chữ, chỉ có phương trình, r = a(1-sinA).
Quốc vương cho rằng lá thư này có gì đó ghê gớm lắm, triệu tập nhà số học toàn quốc tới mà không giải được.
Hết cách, quốc vương đành giao thư cho công chúa, công chúa giải phương trình biết được lòng người, hiểu tình cảm Địch Tạp Nhĩ cho mình.Địch Tạp Nhĩ sau khi gửi đi lá thư thứ 12, chuẩn bị khép mắt qua đời ở Paris, nhưng nghe nói ngoại tôn và ngoại tôn nữ còn sống, dùng nghị lực cực lớn chiến thắng Cái Chết Đen.
Thế là ông thống khổ bỏ tình yêu với công chúa, một lòng dạy bảo hai đứa cháu.
Câu chuyện này theo học thuyết của ngài Địch Tạp Nhĩ tới Đại Minh, được rất nhiều nữ giới có học thức si mê.
Bọn họ coi đó là tình yêu cao quý, vì thế nếu nam tử nào không giải được r = a(1-sinA) là con heo ngu xuẩn không hiểu ái tình, chỉ người giải được mới có thể ôm mỹ nhân về.
Kẻ nào giải được công bố đáp án sẽ là thứ bại hoại của nhân gian.Đám người Mạnh Viên Huy chính là cái loại đập vỡ đầu không giải được.
Bây giờ nữ sinh thư viện Ngọc Sơn không còn là thứ xấu xí phát khiếp nữa, đã thành nhân tuyển hàng đầu cao môn đệ tử theo đuổi.
Rất nhiều học tử thư viện thà lãng phí tháng năm cũng muốn đợi học muội trong thư viện trưởng thành, vì thế có loại hàng như Mạnh Viên Huy, chạy từ Hồ Nam tới Quảng Châu, tìm ngài Địch Tạp Nhĩ xin lời giải.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không biết ngoại tổ phụ mình có phải thực sự cùng công chúa Thụy Điển có một đoạn tình cảm như vậy không, nó biết ngoại tổ phụ mà không may dính phải Cái Chết Đen thì chết chắc rồi, đó không phải thứ dùng nghị lực khắc phục được.
Phương trình này với Tiểu Địch Tạp Nhĩ mà nói không phải là cái gì khó khăn, sai nữ tử áo xanh của trà lâu mang tấm bảng tới, viết đám án cùng với đồ thị trái tim lên đó, đám Mạnh Viên Huy vỗ bàn khen không ngớt.
Thế là hình tượng Địch Tạp Nhĩ tiên sinh trong lòng bọn họ cao lên vô số lần.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ bị sáu đại hán luân phiên ôm nồng nhiệt đi mất, nó ngây ra không biết mình làm thế có đúng không?
Không đợi nó suy nghĩ xong , nữ tử áo xanh xinh đẹp đã mất kiên nhẫn giục nó mau thanh toán tiền.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ chất phác trả nàng 5 đồng ngân tệ tiền rượu thịt, nhìn nàng lấy 6 đồng bạc tiền nó vừa thắng bài coi như phụ phí, cuối cùng đẩy nó khỏi trà lâu, lần nữa đứng giữa đường giữa chợ.
Thế giới vừa rõ ràng lại trở nên mơ hồ.
Hồi lâu sau Tiểu Địch Tạp Nhĩ mới rống lên:” Quân khốn kiếp.”
Bảo sao lão sư nói, "
người bạn đáng tin nhất của cháu tới từ thư viện Ngọc Sơn, kẻ địch khó chơi nhất cũng là đồng song thư viện."
Phải thêm một câu, đối thủ vô sỉ nhất cũng tới từ thư viện mới đúng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ rất thông minh, ít nhất thì sau khi tỉnh táo lại nó rất thông minh, cho nên với trí tuệ của nó không khó hiểu đám người kia lấy lời giải của nó đi làm gì, không vắt cạn lợi nhuận trong đó, làm sao chúng chịu thôi.
Lũ khốn kiếp đó ăn uống chán chê 5 đồng bạc còn lừa nó trả cơ mà.
Câu chuyện về xin cưới học muội trẻ chắc chắn là giả, tên Văn Quân huynh kia ít nhất 30 rồi, ở Đại Minh có khi còn có cháu rồi ấy chứ.
Bị người ta chơi cho một vố đau, Tiểu Địch Tạp Nhĩ chẳng còn hứng thú gì ngắm cảnh đường phố nữa, giờ trong mắt nó, đây là cái thành bẩn thỉu bị người ta đào xới tứ tung....
Hôm nay dừng ở đây, mai sẽ kết thúc Minh Thiên Hạ.
Danh Sách Chương: