Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Thiểu Thiểu vừa ăn còn vừa báo cáo công tác.

Tôn Quốc Tín dẫn hai hồng y lạt ma đi bộ tới Oát Nan Hà, ở đó hắn gặp được sáu mục nô bị vương công Mông Cổ cho vào rương sắp chết đói, thế là hắn thỉnh cầu vương công Mông Cổ tha cho mấy mục nô, vương công Mông Cổ không chịu, nói trừ khi hắn chịu tội thay mấy mục nô mới tha.

Tôn Quốc Tín nói là hắn tu hành chưa tới mức xẻo thịt mình nuôi ưng, hỏi vương công Mông Cổ dùng cừu thay thế được không? Vương công Mông Cổ đồng ý, nhưng nói đám cừu đó phải tự nguyện mới được.

Thế là chẳng biết hắn làm thế nào, vào chuồng cừu thì thầm một hồi, sáu con cừu tự đồng rời đàn, quỳ ở đó tới khi bị giết cũng không nhúc nhích.

Tôn Quốc Tín tán thưởng sáu con cừu, nói kiếp sau ắt phú quý cả đời, còn nói với sáu mục nô, kiếp sau nhất định sẽ phải làm cừu để báo đáp ân đức, chịu tội ba năm rửa hết tội nghiệt sau đó lại chuyển thế làm người.

Vương công Mông Cổ sợ hãi, thấy mình tội nghiệt lớn, thỉnh cầu Tôn Quốc Tín lấy cừu chuộc tội cho hắn, Tôn Quốc Tín bảo rằng, oan nghiệt của hắn quá nhiều, nếu cừu chuộc tội cho hắn phải dùng khổ nạn ba đời mới chuộc hết được, làm thế không lời.

Từ đó ở vùng Oát Nam Hà, Tôn Quốc Tín được gọi là Phật Sống, vương công Mông Cổ không thích hắn, nhưng mục dân sùng bái, không ít người đánh gia súc đi theo, nguyện cung phục hắn cả đời.

Tiền Đa Đa và Phùng Anh hơi do dự một chút, không nói gì mà tiếp tục ăn.

Vân Chiêu hỏi:” Nhân thủ phân phối cho Tôn Quốc Tín bao giờ tới nơi?”

“ Bọn họ đã lên đường rồi ạ, mục đích là xây cho Phật Sống Mạc Nhật Căn một đạo tràng, nơi đó cách xa Kiến Châu, ở giữa thế lực người Mông Cổ, rất tiện mở rộng thế lực.”

“ Hàn Lăng Sơn thì sao, có tin tức gì chưa?”

Tiền Thiểu Thiểu lấy trong lòng một bản văn thư: “ Giờ hắn trà trộn vào một thương đội, hắn nói thương đội này thú vị lắm, hắn còn phát hiện ra bộ hạ cũ của Trịnh Chi Long là Thi Lang, hắn muốn xem chuyện diễn biến thế nào.”

Vân Chiêu hừ một tiếng:” Tên này ngày một bữa bãi rồi, làm việc không có kế hoạch gì cả, lại còn đưa về Ngọc Sơn hai đứa bé với nữ nhân bụng to tướng, không cần tiền đồ nữa hay sao?”

Tiền Đa Đa giờ mới nói vào:” Tính hắn không thích bị ước thúc, chàng còn lạ gì, hắn mà coi trọng tiền đồ đã không bôn ba khắp nơi, ở lại huyện nhậm chức rồi.”

Vân Chiêu khinh bỉ:” Bằng vào cái mồm thối của hắn nếu làm quan viên chẳng ai ưa.”

“ Dù sao mấy năm qua hắn vào sinh ra tử nhiều rồi, chàng bao dung hắn một chút.”

Tiền Thiểu Thiểu lẩm bẩm:” Kỳ thực đệ cũng muốn sống như thế, một ngựa một kiếm, một tiêu một bầu, xông pha giang hồ …”

Bốp một phát, Tiền Đa Đa vung tay đánh vào đầu đệ đệ, đánh mạnh tới mức thiếu chút nữa Tiền Thiểu Thiểu cắm mặt vào đĩa, nhìn ánh mắt sắc lạnh của tỷ tỷ, vội vàng cúi đầu ăn, tham gia vào đội ngủ chỉ ăn không nói của đám ngoại sinh.

“ Giờ nhân thủ tốt đều chạy ra ngoài cả, Quan Trung lại thành bị khoét rỗng rồi, mà chuyện ở Quan Trung ngày một nhiều, vấn đề càng quỷ dị. Đám mới tốt nghiệp sinh thư viện không dùng vào việc lớn được, dùng được thì chẳng đứa nào chịu ở trung xu ...” Vân Chiêu trầm tư, kỳ thực hắn chẳng lạ gì cái tính tự do tự tại của Hàn Lăng Sơn, nhưng lần này mật điệp ở Lạc Dương có một vài sự cố nhỏ khiến y sinh nghi, mà người tuyển mộ những mật điệp này chính lại là Hàn Lăng Sơn:

Phùng Anh ngập ngừng một lúc không thấy Tiền Đa Đa nói gì, đành lên tiếng:” Phu quân, chàng chỉ dùng người thư viện Ngọc Sơn là không được rồi, nay Quan Trung ngày một mở rộng, thư viện Ngọc Sơn không thể cung cấp đủ nhân thủ cho chàng.”

“ Nếu như chàng đặt chí ở thiên hạ, vậy nên có lòng dạ như biển lớn dung nạp trăm dòng, cứ chỉ dùng người mình sẽ chặn mất lòng cầu tiền ở nơi khác.”

“ Nếu chỉ dùng người thư viện, khác nào chỉ dùng người thân, không cho người ngoài cơ hội, thiếp thân cho rằng đó không phải chuyện tốt.

Vân Chiêu đang theo đuổi ý nghĩ riêng, nghe vậy xua tay nói qua loa:” Không phải ta không muốn dùng người ngoài, mà họ không theo kịp bước tiến của huyện Lam Điền ta, càng không hiểu được chuyện chúng ta đang muốn làm, tư tưởng bên nói một đằng bên nghe một kiểu, nàng bảo ta làm sao dùng họ chứ?”

Lời khuyên can của Phùng Anh với Vân Chiêu mà nói kỳ thực cổ lỗ rồi.

Người xưa cho rằng bậc đá vương phải có lòng dạ như biển lớn dung nạp được trăm dòng, Vân Chiêu lại không cho là thế.Đám văn nhân cũ của Đại Minh thực sự là quá cũ kỹ rồi, quá lạc hậu rồi.

Không phải nói là họ không thông minh, không trí tuệ, mà vì học vấn của họ đã trật khỏi đường ray của thế giới hiện đang không ngừng đổi mới, không những không giúp ích được gì mà trở thành thứ cản trở tiến bộ.

Bọn họ tụt hậu nghiêm trọng rồi, khi Từ tiên sinh dẫn đám người đọc sách từ phương nam tới, khác biệt thể hiện rõ ràng, thư viện Ngọc Sơn không ít lần nổ ra những cuộc tranh cãi này lửa.

Giảng giải với họ tinh thần quản lý bằng pháp chế mà huyện Lam Điền đang kiến thiết, họ lại bảo thứ đó trái với đạo đức nhân nghĩa của thánh nhân, huyện Lam Điền đang đi vào vết xe đổ của nước Tần xưa, cần nhân trị chứ không phải pháp trị, con người phải chỉ cần biết nhân nghĩa lễ trí tín là ắt giúp xã hội hài hòa, hình luật là thứ chỉ làm hỏng lòng người.

Nói với họ về kinh thương, họ lại bảo tài phú của huyện Lam Điền là lấy cửa nơi khác nên mới xảy ra tình trạng nơi khác ngày càng suy kiệt, huyện Lam Điền ngày một giàu có, nên huyện Lam Điền có trách nhiệm nhiều hơn với thiên hạ.

Ngay cả chuyện đáng lẽ có tiếng nói chung nhất là giáo dục lại gây chia rẽ lớn nhất, với họ chỉ có đạo đức văn chương mới đáng học, đưa cái gì mà nông học, thương học, khoa kỹ vào thư viện là hạ thấp người đọc sách, cho rằng tất cả trẻ con đều đi học, vậy thì ai đi làm nông?

Thế là không ổn, hơn nữa người đọc sách phải tách bạch, phải cao quý.

Tranh luận không ra kết quả, đám người đó ương bướng hơn lừa, từ chối tiếp nhận bất kỳ cái gì mới mẻ, chỉ thích nghiền ngẫm những sách vở cả nghìn năm trước, coi lời giáo huấn nghìn năm trước là tôn chỉ tuân theo.

Những người như thế bảo Vân Chiêu làm sao mà sử dụng cho được, làm sao mà họ hiểu được.

Khi thư viện học thế giới là hình cầu xoay quanh mặt trời, thì họ cho rằng trái đất là trung tâm vạn vật, trời trăng sao tất cả xoay quay trái đất mà thôi, mỗi vì tinh tú kia vận chuyển đại biểu cho chuyện xảy ra trên đời này.

Thế thì bảo Vân Chiêu dung nạp thế nào?

Bọn họ chỉ biết khi y thành công thì tung hô vạn tuế, chúc mừng vương triều Vân thị vạn vạn tuế, nói không chừng hâm mộ Vân Chiêu lập ra thế giới phồn hoa cho con cháu Vân thị.

Sau đó Đại Minh thành của Vân thị, chả liên quan tới ai.

Một nhà không giữ được một nền văn minh rực rỡ, cần tất cả mọi người cùng nỗ lực mới được.

Mà muốn được như thế thì trước tiên đế vương không thể coi thiên hạ là của mình, hơn nữa còn phải khiến tất cả mọi người phải hiểu như thế, để khi nó gặp nạn thì mới vươn tay ra giúp.

Vân Chiêu muốn chấm dứt thống trị phong kiến trên mảnh đất này.

Vì thế y ghét đám văn nhân cũ từ tận xương tủy.

Vân Chiêu coi những người này thuộc vào thành phần cần Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung cải tạo, nếu như loại người đó tồn tại số lượng lớn, thư viện Ngọc Sơn không thể thành trung tâm văn hóa thực sự của Đại Minh.

Những lời này Vân không thể nói ra, thậm chí không thể biểu đạt ra ngoài, nên y để dòng lịch sử cuồn cuộn kia chảy theo phương hướng của nó, cuốn đi những thứ cản trở y.

Phùng Anh thấy Vân Chiêu tùy tiện giải thích một câu thì gác đề tài này lại, không nhắc tới nữa.( Lời tác giả: Kiết Dữ 2 không tin chuyển thế luân hồi, nhưng tận mắt nhìn thấy lạt ma làm lễ rửa tội cho người sắp chết, cừu tự động chịu chết không phản kháng, quỷ dị vô cùng, không rõ pháp môn thế nào, ai có đạo hạnh cao hơn xin chỉ cho)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK