Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hàn Tú Phân kéo ba chiếc thuyền về đảo Thiên Đường thì có một tên kỵ sĩ mặc giáp xích từ trong rương nhảy ra, dùng một thanh kiếm chỉ vào mặt Hàn Tú Phân, yêu cầu tội nhân dám cướp hàng của kỵ sĩ đoàn chịu chết.

Hắn xuất hiện làm đám hải tặc đảo Thiên Đường đang nhảy múa phải dừng lại.

Lôi Áo Ny thậm chí đi ra yêu cầu tên kỵ sĩ cho xem huy chương kỵ sĩ, kiểm tra xong nói với Hàn Tú Phân, tên này đúng là kỵ sĩ chính thống của kỵ sĩ đoàn Y Viện.

Nàng thậm chí còn nói với Hàn Tú Phân, nếu một quý tộc bị một kỵ sĩ khiêu chiến có hai lựa chọn, một là chiến thắng, đồng thời vinh quang giết chết kỵ sĩ đó, còn lại là lựa chọn xin lỗi, sau đó là bồi thường nhất định, kỵ sĩ sẽ tha thứ cho.

Trong mắt Lôi Áo Ny, Hàn Tú Phân giết kỵ sĩ này rất dễ dàng.

Khi nàng đang chuẩn bị xem một cuộc chiến đặc sắc thì hai tên vô liêm sỉ Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ đồng loạt nhảy ra, chĩa súng vào kỵ sĩ vinh quang đó bóp cò, hai khẩu súng ngắn hai nòng phun lửa ở khoảng cách gần.

Nếu như không phải giáp trụ của tên kỵ sĩ đó rất tốt thì thân thể của hắn đem đi nuôi ong được rồi.

Trước mặt bao người, Hàn Tú Phân hạ lệnh lột giáp sau đó ném tên kỵ sĩ đó xuống biển nuôi cá mập, còn thanh kiếm phán quyết kia biến thành vật sưu tầm của Hàn Tú Phân.

Thời khắc tốt nhất của đảo Thiên Đường là sáng sớm, nhất là khi mặt trời còn chưa phát tán nhiệt lượng khủng khiếp của nó, gió biển lồng lộng mát mẻ vô cùng.

Chỉ cần quay về đảo, Hàn Tú Phân sẽ ngồi bên cửa sổ trước khi mặt trời lên vừa thưởng thức bữa sáng của mình, vừa lật xem văn thư từ huyện Lam Điền phát tới.

Do khoảng cách nên văn thư Hàn Tú Phân thu được đa phần đóng thành cuốn sách dày, cho nên tuy hơi trễ thì nàng vẫn biết chuyện xảy ra ở Đại Minh cách đó vạn dặm.

Hôm nay nàng lật đi lật lại cuốn sách văn thư này xem mấy lượt, cứ cảm giác là thiếu cái gì đó, điều này khơi lên hứng thú mạnh mẽ của nàng, kỳ thực bất kỳ tin tức nào liên quan tới Hàn Lăng Sơn đều làm nàng nổi tính hóng hớt.

Cho nên nàng nhanh chóng cho hai quả trứng gà ốp lếp vào mồm, lại uống hết sữa bò, cuối cùng ăn cái bánh bao to như cái bát, rửa tay nghiên cứu chuyện xấu Hàn Lăng Sơn làm ở Liêu Đông."

Tháng 8 ngồi nhà lao ở kinh thành ... Tháng 9 tới Sơn Hải Quan, sau đó ở Sơn Hải Quan nửa năm, lừa ma à? Hả? Hách Đồ A Lạp bị dã nhân tấn công, còn bị thiêu cháy?"

Khỏi nghĩ cũng biết nhất định là tên khốn kiếp đó làm.

Nếu như nói có nam tử làm khiến Hàn Tú Phân nhớ nhung thì nhất định là Hàn Lăng Sơn, nhớ trận chiến cuối cùng của hai người ở thư viện, tên nhóc ốm o chuyên làm bao cát cho nàng đó không ngờ lại có một đòn phản kích vô cùng đặc sắc khiến nàng gãy tay, đương nhiên nàng cũng khiến hắn gãy xương sườn, kết quả hắn tốt nghiệp trễ nửa năm.

Thật là nhớ, thiếu chút nữa mình giết hắn mất rồi.

Hàn Tú Phân tiếp tục xem sách văn thư, tên khốn đó ở Triều Châu lại biến mất nửa năm, nàng lập tức liên tưởng tới cái chết của Trịnh Chi Long, cùng với các hải cảng của Đại Minh bị pháo của người Hà Lan oanh tạc, cùng với việc nàng được tiếp nhận ba thương thuyền Hà Lan, vậy thì hành tung của hắn không khó đoán.

Thật tiếc, cái tên đó không dẫn thuyền xuống đánh nhau với mình, lần này mình sẽ nhẹ tay với hắn, ít nhất sau khi bẻ lọi chân tay hắn, mình sẽ chăm sóc hắn thật là ôn nhu.

Vậy mà tên khốn đó rõ ràng đang đi về phía nam lại nhảy lên bờ, làm người ta thất vọng biết bao.

“ Đại đương gia, đại đương gia, mau xuống đây mà xem.” Lôi Áo Ny dùng khẩu âm Đại Minh rất cổ quái gọi từ dưới lầu:

Hàn Tú Phân ngó đầu nhìn xuống, thấy Lôi Áo Ny kéo một tấm lưới, hình như trong lưới còn có người.

“ Tên kỵ sĩ kia chưa chết, chúng ta ném hắn khỏi vách đá, vậy mà hắn bơi vòng quả nửa hòn đảo sau đó bò lên bãi biển, đại đương gia nói có phải Chúa hiển linh không?”

Nghe vậy Hàn Tú Phân kinh ngạc nhìn kỹ cái đầu được Lôi Áo Ny tóm kéo lên, đúng là tên kỵ sĩ đòi quyết chiến với mình, tên đó không chết mà còn liên tục nói cái gì đó, cổ họng hắn bị nước biển làm hỏng, giọng khàn như cửa rỉ cưa gỗ.

“ Hắn nói cô là ma quỷ, nói sau này sẽ xuống địa ngục, ánh sáng thẩm phán của Chúa luôn đợi cô, tới khi tiêu diệt cả linh hồn lẫn thể xác.” Hàn Tú Phân giọng rất nhạt nhẽo:” Vậy lại ném hắn xuống biển đi, lần này buộc đá vào chân hắn, nếu hắn còn sống được thì ta sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn.”

Lôi Áo Ny nghe vậy cực kỳ hưng phấn, nàng gọi mấy tên hải tặc tới, buộc quả cầu sắt vào chân, còn từ bi cho hắn uống một bình rượu, ăn ít lấy sức, sau đó phấn khởi lệnh đám hải tặc vác tên đó lên.

Lần nữa tới bên vách đá, trước khi ném hắn xuống, nàng còn nói:” Chúa sẽ phù hộ ngươi.”Ùm một tiếng, nhìn bọt nước bắn tung lên, tên đó chẳng vùng vẫy gì đã bị quả cầu sắt kéo xuống đáy biển, Lôi Áo Ny đợi một lúc không thấy bóng dáng hắn trồi lên, có chút cụt hứng.

“ Người của kỵ sĩ đoàn Y Viện cũng kiếm ăn trên biển, có điều thông thường bọn họ không tới Nam Dương, mục tiêu chính của bọn họ là tân lục địa, nếu như bọn họ đã tới đây là sẽ liên tục xuất hiện, giống như con gián đáng ghét ấy, phát hiện một con, theo sau sẽ có cả trăm con. “ Lôi Áo Ny nói có chút hậm hực:

Hàn Tú Phân mỉm cười, vuốt mái tóc ngắn của Lôi Áo Ny: “ Không sao, cho chúng đi tập bơi hết là được mà.”

Lưu Minh Lượng cách đó không xa vươn dài cổ nhìn, thấy Hàn Tú Phân đang vuốt tóc Lôi Áo Ny thì rùng mình một cái, hai nữ nhân này có vẻ thân thiết quá mức thì phải: “ Hai người bọn họ kỳ quái thật đấy.”

Trương Truyền Lễ đang xem thư lẩm bẩm: “ Có kỳ quái bằng chúng ta không?”

Lưu Minh Lượng ngẫm nghĩ lại chuyện bọn họ rồi rùng mình cái nữa: “ Ta phải về Ngọc Sơn thôi, không về sẽ thành biến thái như trong lời huyện tôn mất.”

Trương Truyền Lễ gấp thư lại, thở dài: “ Ngươi còn nghĩ tới về thư viện à, không an bài ổn thỏa cho Tiểu Khắc Lý Tư Đế, hai chúng ta sẽ mãi mãi là trò cười ở thư viện.”

Nghĩ tới đứa bé trai đẹp đẽ do nữ phó Tắc Duy Nhĩ sinh ra, Lưu Minh Lượng cũng thở dài, huyện Lam Điền không yêu cầu quá nghiêm ngặt về phẩm đức quan viên phía dưới, nhưng Vân Chiêu đòi hỏi quan viên phải có trách nhiệm tối thiểu ở chuyện nam nữ.

Cho dù Hàn Tú Phân sẵn lòng giúp họ che giấu chuyện phong lưu này, nhưng hai người bọn họ không muốn che dấu huyện tôn, nhất là khi ở cách xa vạn dặm.

Tắc Duy Nhĩ hạnh phúc bế đứa bé tóc đen mắt lam ngồi trên võng nhìn ra biển, thi thoảng sờ túi tiền đeo bên hông khiến nàng càng thêm hạnh phúc.

Chỉ cần kim tệ trong túi còn, con nàng sẽ là đứa bé hạnh phúc.

Số tiền này đủ để Tắc Duy Nhĩ mua một trang viên không lớn không nhỏ ở Ba Phạt Lợi Á, thậm chí còn mua được vài phó nhân nam nữ, cùng với 100 con lợn, 100 con dê. Nếu khi rời tiểu thư, tiểu thư lại thưởng thêm, nàng sẽ mua bò sữa.

Nghênh đón gió biển mát lạnh, Tắc Duy Nhĩ thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh phó nhân bê bữa sáng lên cho nàng, sau đó cung kính gọi phu nhân tới dũng bữa.

“ Trứng ốp chỉ được ốp một mặt, lòng đỏ phải còn nguyên hơn nữa chín ba phần thôi, sữa bò phải là loại mới vắt sáng nay, thịt lợn rán phải giòn, xúc xích phải trên một năm, còn về phần bánh mì ... Bỏ ruột đi cho ta. “ Tắc Duy Nhĩ đang hếch mặt ra lệnh cho phó nhân trong tưởng tượng của minh thì thấy tiểu thư bê khay thức ăn từ phòng đại đương gia đi ra, vội vàng bế con chạy tới: “ Tiểu thư để nô tỳ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK