Từ Nguyên Thọ hai mắt đỏ kè, ông ta cũng đã ba ngày chưa chợp mắt, Âu Dương Chí, Hàn Độ, Phùng Kỳ, Lưu Chương, Triệu Nguyên Kỳ đều không khác gì cả.
“ Các ông nói xem, Vân Chiêu lần này thực sự hạ quyết tâm đem chính vụ cho dân sao?” Lưu Chương mở lời trước, hỏi câu mà ai cũng muốn hỏi:
Hàn Độ thở dài: “ Không chắc, đứa đệ tử của Lão Từ từ nhỏ đã lắm trò quỷ quái, sao mà lấy tâm tư người thường ra suy đoán.”
Triệu Nguyên Kỳ lắc đầu:” Nếu nói đây chỉ là thủ đoạn chính trị của Vân Chiêu thì rất có thể, nhưng nếu nói đây là mở đầu việc Vân Chiêu thanh trừ người chống đối, thì ta thấy chưa có chính thể nào đoàn kết như Lam Điền bây giờ.”
“ Mọi người đều mang ơn cùng sùng bái y, lệnh của y đưa ra được thực thi triệt để, ý chí của y được quán triệt toàn bộ. Cho tới giờ ta chưa thấy ở Lam Điền có ai mang dã tâm tranh quyền với y cả, Vân Chiêu không cần làm thế.”
Phùng Kỳ trầm tư:” Nghe nói mấy ngày trước Tiền Đa Đa cưỡng ép Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn thông gia với Vân thị, khỏi nói cũng biết là duy trì sự thống trị của Vân thị, thực hiện tập quyền. Nhưng sau khi hai người đó khuất phục rồi, Vân Chiêu lại bất ngờ đưa ra công cáo này. Ba ngày qua ta vắt óc nghĩ mà không hiểu nổi tính chất chuyện này.”
Từ Nguyên Thọ buông tiếng thở dài:” Ta phải xuống núi một chuyến, chuyện trọng yếu như vậy nên hỏi trực tiếp có câu trả lời chuẩn xác, chúng ta mới có thể cân nhắc chuyện sau đó.”Âu Dương Chí giục giã:” Ông đi mau đi, bọn ta đợi tin ở đây, giờ không khí thư viện không tốt, long người bất ổn, ai nấy suy đoán bừa bãi, làm rõ nguyên cớ tốt hơn. Chuyện tới thế này, may ra còn có ông nghe được vài lời thật lòng từ Vân Chiêu thôi.”
Thế là những người khác đẩy Từ Nguyên Thọ ra khỏi phòng.
Ba ngày qua đây là lần đầu tiên Vân Chiêu tới đại thư phòng.
Mọi người tới rất đầy đủ.
Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Tiền Thiểu Thiểu, ngay cả Cao Kiệt cũng chạy tới, vừa thấy Vân Chiêu, cả đám đứng phắt cả dậy nhìn y chằm chằm.
Vân Chiêu dùng ngón tay chỉ mặt Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ:” Hai tên các ngươi ức hiếp lão bà ta, ta sẽ từ từ tính sổ các ngươi”.
Cả đám ngớ người, không ai ngờ câu đầu tiên của Vân Chiêu lại như vậy.
Hàn Lăng Sơn mặt mày tiểu tụy hít sâu một hơi, giũ tờ báo:” Chuyện Đa Đa tỷ, huyện tôn muốn sao cũng được, trước tiên huyện tôn giải thích bài báo này đi, vì sao không thương lượng với mọi người trước?”
Vân Chiêu nhận lấy ấm trà Liễu Thành đưa cho, thong thả uống:” Thương lượng với các ngươi à? Đầu óc các ngươi mà nghĩ nổi chuyện này sao, với trí tuệ các ngươi chưa đủ lý giải lòng dạ bao la như biển của ta, càng không hiểu hùng tâm của ta.”
“ Các ngươi còn chẳng hiểu được sự nghiệp đang làm sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới mảnh đất này, các ngươi lật đổ Sùng Trinh, diệt Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, xử lý hết kẻ áp bức bách tính.”
“ Nhưng các ngươi không hiểu, đợi sau khi chúng ta đạt thành mục tiêu, sẽ xuất hiện một người áp bức tất cả, chính là ta. Giờ lão tử tự lật nhào mình, ta không tin còn ai dám đái lên đầu bách tính, phàm xuất hiện kẻ nào diệt kẻ đó.”
“ Được rồi, giờ tới lúc các ngươi quỳ xuống bái lạy ta rồi đấy.”
Hàn Lăng Sơn sững sờ không nói được câu nào, thộn mặt ra đó, Trương Quốc Trụ đi lên, hít sâu một hơi:” Huyện tôn làm thế để làm gì, nếu chỉ vì lấy danh tiếng, ti chức thấy không cần, ti chức tin huyện tôn là hoàng đế tốt.”
“ Thế nên ta bảo các ngươi chưa đủ tầm mà.” Vân Chiêu phất tay: “ Ta tất nhiên là hoàng đế tốt, không cần ngươi phải nói, nhi tử ta cũng sẽ là hoàng đế tốt, chuyện này có thể dự báo được, vì nó là do ta bồi dưỡng ra. Tôn tử ta cũng sẽ không tệ, ta còn sốn là không kẻ nào dám làm càn. Tiếp đó nữa ta chết rồi, không thể nào bình luận.
“ Ta làm vậy là để dự phòng dù Vân thị có sinh ra thứ con cháu khốn kiếp, nó cũng chẳng thể họa hại thiên hạ, sau này người quyết định sinh tử tồn vong của quốc gia là bách tính.”
“ Làm hỏng cũng đừng đổ lên đầu Vân thị, như thế hoàng tộc Vân thị mới có thể truyền thừa mãi mãi, đây là chút lòng riêng của ta, hiểu chưa?”
Trương Quốc Trụ trầm mặc, lời Vân Chiêu nói hợp tình hợp lý, nhưng chân tướng đơn giản vậy sao, không thể như thế, hắn vẫn không biết nên tán tụng sự vĩ đại của Vân Chiêu, hay khinh bỉ chửi mắng y ngu xuẩn.
Tiền Thiểu Thiểu nói lớn:” Bất kể thế nào ti chức cũng ủng hộ huyện tôn.”Điều này cho thấy thân sơ khác biệt lớn thế nào, Vân Chiêu cười ha hả:” Yên tâm, ta không sai được.”
Hàn Lăng Sơn hoang mang tột độ, khi mới được mua về, hắn chỉ nghĩ Vân Chiêu là thiếu gia béo ú nhà địa chủ, nhưng y lại là đầu lĩnh thổ phỉ, khi hắn tưởng mình rồi sẽ thành một tên thổ phỉ đáng hận, Vân Chiêu biến thành quan viên.
Lúc đó hắn mừng lắm, hắn nghĩ Vân Chiêu sẽ là quan viên tốt, nhưng kỳ thực hắn nhận ra, ở phía sau Vân Chiêu là tên cự khấu.Đến khi hắn hiểu ra, trong loạn thế chỉ có thành tặc khấu mới sinh tồn được, Vân Chiêu hướng tới chủ nhân thiên hạ.
Tới khi hắn tin tưởng Vân Chiêu là chủ nhân chân chính thiên hạ, chuẩn bị độc chiếm quyền lực nhân gian, y lại đem quyền lực đó trả lại cho dân.
Bất kể lúc nào Vân Chiêu luôn đi trước hắn một bước.
Thế nên lúc này đây hắn không biết Vân Chiêu thực sự muốn gì nữa, vì chút lòng riêng kia thực sự, lại quay về là thiếu gia nhà địa chủ sao? Sao có thể như thế.
Phản ứng của những người này làm Vân Chiêu ít nhiều thất vọng, người cực độ căm hận đàn áp bách tính như Hàn Lăng Sơn từng muốn đi khắp thế gian để mở mang linh trí cho bách tính sau khi biết tin này chỉ đứng đó như thằng ngốc.
Trương Quốc Trụ thì còn tệ hơn chỉ trầm mặc phân tích được mất.
Tiền Thiểu Thiểu thì vô nguyên tắc ủng hộ tỷ phu, hắn vốn không phải là người theo đuổi lý tưởng như những người kia, nếu chỉ đơn giản là đi theo y thì đã không nói.
Trong mắt người làm nhân viên công chức thời gian dài như Vân Chiêu, mở cuộc họp triệu tập mọi người thương lượng quyết sách trọng đại là bản năng, vì chẳng có quan viên nào dám gánh vác sai lầm của chính sách.
Mọi người đều muốn đạt thành cơ chế chia sẻ nguy hiểm chính trị, đại hội quốc dân Lam Điền chính là một loại trong đó.
Một cơ chế đương nhiên với Vân Chiêu, đề xuất ra lại gây kinh thiên động địa.
Hoàng Tông Hi sau khi nghe Vân Chiêu giảng giải cảm tưởng về đại hội quốc dân, hắn chủ động xung phong, sẵn lòng hỗ trở làm việc này, đồng thời hi vọng tìm ra quy luật tốt trong thực tiễn.
Từ Nguyên Thọ bàn bạc với Vân Chiêu thì cực kỳ riêng tư.
Ba canh giờ sau lo lắng của ông ta bay biến sạch, ông ta không cần biết Vân Chiêu muốn trao quyền cho dân hay là muốn đại thanh trừng, khôi phục bộ dạng thế ngoại cao nhân mọi thứ như gió thoảng mây bay.
Nhật báo Lam Điền cũng đưa ra biện pháp lựa chọn đại biểu đại hội do Vân Chiêu định ra.Đây vốn là công tác vô cùng gian nan, Vân Chiêu đã một mình hoàn thành, sau đó tự tin giao Liễu Thành công bố trên báo.
Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Hoàng Tông Hi gần như vồ lấy bản thảo Vân Chiêu đưa, nghiên cứu từng chữ, phát hiện ra rất cụ thể lại có tính thao tác thực tiễn, bọn họ lần nữa bị sốc, vì gần như không có sơ hở nào.Điều ấy chứng tỏ Vân Chiêu đã phải chuẩn bị rất lâu rồi, tuyệt không phải như y nói ba ngày qua rảnh rỗi viết ra ...
Vậy trước tiên thử xem thế nào.
Thế là biện pháp tuyển chọn đại biểu công bố ... Huyện Lam Điền sôi sùng sục.
Quan viên tranh thủ lúc nghỉ ngơi bàn luận, thương cổ càng tụ tập lại bàn bạc thâu đêm suốt sáng, người đọc sách thắp đèn nghiên cứu, tới ngay cả nông phu, công tượng ngoài lúc lao động cũng tán gẫu vài câu, song bọn họ không mấy tin tưởng.
Trà lâu tửu quán lúc nào cũng chật kín người, thuyết thư tiên sinh ngày bốn năm lần giảng giải lại cùng một nội dung, mọi khi muốn giảng thêm lo không có khách, lần này muốn nghỉ khách không cho.
Còn Vân Chiêu, kẻ chọc bầu trời thủng một cái lỗ lớn thì im phăng phắc, chẳng có động tĩnh gìY ở nhà chờ đợi sự kiện này ủ mầm thế nào, y không chỉ muốn xem phản ứng của bách tính Lam Điền, càng muốn đợi phản ứng bên ngoài, nhất là của Sùng Trinh, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cùng Hoàng Thai Cát sắp chết.
Danh Sách Chương: