Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếp xúc với Lý Định Quốc, Vân Chiêu luôn có cảm giác đang chơi đùa với hổ.

Cái cảm giác đó đúng là .... Quá đã.

Nhất là nhìn con hổ từng bước đi vào lồng, còn sung sướng hơn là tới Minh Nguyệt lâu.

Vân Chiêu lần đầu tiên tới Minh Nguyệt lâu, chính xác là lần đầu vào trong Minh Nguyệt lâu, phát hiện nơi này lớn tới mức làm người ta giật mình, đó là tòa lầu hoa lệ cao tới bốn tầng, treo cờ phướn phấp phới, đèn lồng rực rỡ, chưa vào trong đã nghe thấy tiếng đàn ca rộn ràng, tiếng cười khanh khách lả lơi, thêm vào tiếng hô hào mời rượu, huyên náo vô cùng, nhất là cái đại sảnh nhìn bên ngoài cảm giác vô cùng xa hoa, vào trong rồi mới biết thực tế còn tráng lệ gấp bội.

Vẻn vẹn một cái đèn lồng siêu lớn cao tới một trượng thôi đã đánh bại hết mọi tưởng tượng về độ xa hoa của Vân Chiêu trước kia.

Ngọn lửa nhảy nhót trong chiếc đén khiến nhìn người khác có chút vặn vẹo, ví như lão bảo tử đầy đặn kia không ngờ làm Vân Chiêu thấy nàng ta có vẻ đẹp phú quý phúc hậu.

Nhìn lão bảo tử tủm tỉm cười đi tới, cũng chẳng có cảm giác buồn nôn, lão bảo tử cũng chẳng hề đong đưa mông một cách vô lý, càng không đem bộ mông khoa trương có thể thu hút rất nhiều ánh mắt nam nhân lộ ra ngoài váy.

Chỉ là bộ y phục này rõ ràng không phải phong cách Đại Minh, giống Hán phục, còn từ cổ áo rộng để lộ ra mảng da ngực trắng lóa mắt thì hình như là phong cách Đường trang.

Chất liệu y phục không tốt lắm, cũng không phải quá kém, không phải tơ lụa, mà là vải mỏng cắt may cầu kỳ, đầu gài chiếc trâm vàng, không có ánh kim, vậy thì là trâm đồng, có điều hông đeo một cái ngọc bội để áp mép váy thì rõ mịn mượt làm người ta không dám xem nhẹ.

Không đeo băng trán, tay cũng không có cả đống nhẫn nhẫn vàng nhẫn bạc, tuy có tuổi một chút, nhưng ngón tay trắng ngón thẳng tắp hiếm có.

Khóe mắt có nếp nhăn không cố tình dùng phấn che đi, mang cảm giác tháng năm, môi chỉ dùng ít son, không hề quá đỏ, chỉ hơi hồng chút, đôi mắt đen như mực lại linh động, rõ ràng được huấn luyện khiến ai nấy có cảm giác nàng ta đang nhìn mình, cảm giác này với Vân Chiêu mà nói không hề xa lạ, y đường nhìn thế 7 năm trời, mỗi lần như vậy y biết mình sắp mất tiền.

Gọi là có tuổi, đó là với tiêu chuẩn thời đại này, chứ mới chỉ quá 30, tuyệt đối không thể tới 40.

“ Công tử đã về.” Cách ba bước nữ nhân đó đã nhún mình thi lễ, không thân mật, lại toát ra chút ấm cúng:

Tuy mới chỉ là lúc đường phố lên đèn mà khách tới Minh Nguyệt lâu đã nhộp nhịp ồn ào lắm rồi, đưa mắt nhìn bất kỳ nơi nào trong đại sảnh cũng có cô nương tươi trẻ, y phục gợi cảm, áo chẽn ngắn khoác ngoài chẳng che nổi cánh tay và đùi ngọc trắng muốn, nhất là kỳ cúi mình xuống rót rượu càng khiến người ta ngây người. Nhưng với Vân Chiêu tất nhiên không có kích thích quá lớn, thời sau này nam nhân không còn cần phải vào thanh lâu để chứng kiến mấy cảnh như thế:” Ta tới tìm hai người bạn.”

“ Tới nơi này ai ai cũng là bạn của công tử, không biết công tử muốn tìm người bạn thế nào?”

“ Cường tráng, hung hãn, như báo vậy.”

Phụ nhân che miệng cười khẽ: “ Mỗi một nam tử ở đây đều cường tráng, hung hãn, như báo, công tử cũng thế.”

Vân Chiêu nhìn một tên béo nghe được lời ấy ngông nghênh ưỡn ngực thật cao, vỗ một phát vào cái đầu tròn của hắn: “ Đắc ý cái gì, ngươi là con báo béo thì có.”

Tên béo cũng là người thú vị, cười hì hì: “ Ai ai cũng nói ta là một con lợn.”

Vân Chiêu thở dài: “ Giờ mắng ngươi là con lợn có khác gì khen ngươi.”

“ Hết cách, Vân thị là con heo đắc đạo, đám heo bọn ta cũng được thăng thiên theo, nếu ngươi không phục thì đi tìm Vân Trệ lý luận. “ Tên béo dương dương tự đắc nói:

Vân Chiêu nghĩ tới nguồn gốc cái tên Vân Trệ chỉ biết giơ tay xin hàng.

Tên béo cười tới toàn thân rung chuyển, rút tay khỏi eo một ca cơ, chỉ ca cơ đó cười khùng khục: “ Cô nương tốt đấy, tư vị trong đó thường thì ta không chia sẻ với ai đâu.”

Vân Chiêu đa tạ ý tốt của hắn, búng ngón tay một cái, viên trân châu, phụ nhân đón tiếp y nhìn thấy nhưng không hề có ý nhận lấy.

Khi viên trân châu sắp rơi xuống đất, một tên đại trà hồ thô bỉ, hèn mọn, tục tới cùng cực không biết từ đâu chui ra, nhào ra đất giơ hai tay hứng lấy viên trân châu, xả họng kêu lên: “ Đa tạ gia ban thưởng.”

Vân Chiêu bỏ qua phụ nhân kia, cúi đầu nhìn tên đại trà hồ vẫn đang nằm dưới đất cười nịnh: “ Giờ có thể nói cho ta biết, hai người bạn của ta ở đâu chưa?”Đại trà hồ khúm núm nói: “ Gia, trong lầu thực sự không có hai người đó.”

Vân Chiêu tặc lưỡi xem ra hai tên khốn kiếp Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng này rải tiền mạnh tay lắm, nên bịt mồm được đám này.

Có điều nếu đám người này mà biết hai tên đó dùng chính là bạc của Minh Nguyệt lâu sẽ có cảm giác thế nào, nhưng mà Vân Chiêu cũng không thể bán đứng hai tên khốn kiếp đó, bởi vì phần lớn số tiền vào tay y mà.

“ Cô nương đẹp nhất của các ngươi, viện tử tốt nhất của các ngươi ở đâu?”Đại trà hồ chớp chớp mắt:” Tất nhiên là viện tử của Minh Nguyệt cô nương ạ, nhưng Minh Nguyệt cô nương đã có hai vị khách, đều dũng mãnh như báo.”

Vân Chiêu gật gù một đĩnh bạc nặng hai lượng từ ống tay áo rơi ra trúng ngay bàn tay vẫn xòe của hắn: “ Vậy an bài cho ta viện tử kề bên cạnh, loại có thể nhìn thấy Minh Nguyệt cô nương ấy.”Đại trà hồ vẫn nằm trên mặt đất, hết cách ống tay áo của Vân Chiêu đành rơi ra năm lượng bạc, hắn mới rướn cổ mà kêu: “ Hàn Tinh cô nương mở cửa.”

Giao dịch hoàn thành, phụ nhân mới tủm tỉm cười đi tới nói với Vân Chiêu:” Hàn Tinh cô nương tính tình yên tĩnh, không thích náo nhiệt, nếu khách nhân thích nghe tỳ bà, thích đối đáp thi văn, vậy thì không thể tốt hơn, nếu khách nhân có thể đàn cổ cầm, cùng Hàn Tinh cô nương cầm sắt hòa minh, nhất định thành giai thoại ở Minh Nguyệt lâu.”

Vân Chiêu nhếch môi:” Ta vì thân thể mỹ nhân mà tới, không vì mấy thứ vô nghĩa đó.”

Phụ nhân vẫn mỉm cười, nhưng lòng thầm thở dài, Thiểm Tây toàn thứ thô tục, đâu như tài tử Giang Nam.

Hai thanh y tỳ nữ cầm cung đăng đi từ trong góc ra, tới bên Vân Chiêu nhỏ nhẹ nói:” Hàn Tinh cô nương có lời mời.”

Vân Chiêu nhìn cái tên đại trà hồ có khuôn mặt làm người ta chỉ muốn đấm, lại hai đĩnh bạc rơi từ ống tay áo ra.Đại trà hồ rất có mắt nhìn người, lập tức biến mất trước khi Vân Chiêu cho hắn một đấm.

Hai thanh y tỳ nữ giọng véo von như hoàng oanh vậy, rất dễ nghe, lời nói lộ rõ sự ngây ngô đơn thuần, nhưng Vân Chiêu đã quá hiểu, người bên trong tòa lâu này chẳng ai đơn giản.

Vẻn vẹn tự việc Vân thị quanh năm suốt tháng cướp bóc nơi này mà chuyện kinh doanh của Minh Nguyệt lâu vẫn tưng bừng, chứng tỏ số tiền Vân thị cướp được chỉ như chín trâu mất một cọng lông.

Nghĩ cũng phải, từ lúc Vân Chiêu bước vào tòa lâu này, còn chưa thấy mỹ nhân đâu mà đã mất 50 lượng bạc rồi, lợi nhuận phong phú như thế, chẳng trách nhân vật có thể diện như Tần vương phủ, bố chính sứ, chuyển vận sư thà mang tiếng cũng muốn tham gia.

Nơi này là cái mỏ vàng, kiếm tiền còn nhanh hơn ăn cướp.

Từ trong miệng hai tỳ nữ, Vân Chiêu nghe được một câu chuyện ... Vị Hàn Tinh cô nương này là tiểu thư nhà quan quý, nhưng phụ thân nàng quan lộ thất bại, nên mới phải lưu lạc phong trần ... Tóm lại là cô nương này tới giờ vẫn giữ thân như ngọc, đợi chờ trong gió mưa giá lạnh mong có người trong lòng đưa khỏi bể khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK