Tướng lĩnh trẻ thấy Hàn Lăng Sơn không tệ, rõ ràng là sợ tới tái mặt rồi vẫn quật cường, thế mới tốt, phải biết sợ mới làm được việc, phàm kẻ không biết sợ đều là ngu ngốc hoặc nghé non chưa biết sợ hổ thôi, ngạo mạn nhìn từ trên xuống:” Ngươi vẫn muốn tới chỗ Kiến Nô?”
Hàn Lăng Sơn nhịn đau nói:” Gia sư ta dạy, học sở trường của chúng rồi đánh lại chúng.”
“ Nói hay, dựa vào việc ngươi dám một mình du lịch thiên hạ, chứng tỏ ngươi tuân theo lời này. “ Tướng lĩnh trẻ gật gù tán thưởng, cầm đao đi vòng quanh nho sinh kỳ lạ này: “ Theo lời ngươi nói vừa nãy, ngươi đã tới huyện Lam Điền, giờ lại tới Liêu Đông, vậy đã đi qua chỗ Lý Hồng Cơ và Trương Bình Trung chưa? Ngươi thấy những nơi đó thế nào?”
“ Ở huyện Lam Điền, ta thấy sự phồn hoa vượt quá bất kỳ nơi nào ở Đại Minh, ở chỗ Lý Hồng Cơ, ta thấy vô số bách tính mù quáng dùng thân thể bắc thành thang công thành, đang cắn xé thân thể tàn tạ của Đại Minh. Từ chỗ Trương Bình Trung tha thấy vô số bách tính cưỡi ngựa, bọn họ tự biến mình thành ma quỷ, tới đâu là máu chảy thành sông. Còn ở Liêu Đông, ta thấy ta thấy sự tĩnh mịch, mọi người chỉ sống vì hôm nay, không biết tới ngày mai.” Hàn Lăng Sơn cảm thán:” Vì thế ta muốn tới Kiến Châu, xem đó có phải là nguyên nhân khiến thế giới này hỗn loạn như thế hay không?”
Tướng lĩnh trẻ nhéo cằm trầm tư, nhìn khắp trong ngoài thành quan, đúng là chẳng thấy không khí cuộc sống, người qua lại trên đường phố lặng lẽ như bóng ma, người người đi lại như cái xác không hồn, tuy phố xá khá đông đúc, nhưng chẳng hề có sự tập nập huyên náo. Trước kia hắn vốn không để ý chuyện này, hôm nay không khỏi suy ngẫm: “ Ta có thể phái người đưa ngươi đi Liêu Đông, có điều nếu như ngươi còn có thể sống sót trở về, hãy nói cho ta biết ngươi thấy gì ở Kiến Châu, giao ước chứ!?”
Chuyển biển bất ngờ của viên tướng trẻ làm Hàn Lăng Sơn ngạc nhiên, người này xem ra có chỗ bất phàm, gật mạnh đầu:” Tất nhiên là thế.”
Tướng lĩnh trẻ nói là làm ném cho Hàn Lăng Sơn một yêu bài bằng sắt:” Có thứ này ngươi có thể xuyên qua phòng tuyến của Đại Minh để tới chỗ Kiến Nô, sau đó phải xem vận khí của ngươi, mong ngươi có thể trở về, ta cũng rất muốn biết, vì sao Kiến Nô dựa vào 13 bộ khải giáp lập nên đại nghiệp lớn như vậy, khiến Đại Minh phải nghiêng ngả vì chúng.”
Hàn Lăng Sơn nhìn nhìn yêu bài có một chữ "
Ngô" được hoa văn mây bao quanh, khách khí chắp tay nói: “ Không biết tướng quân là vị nào của Ngô thị?”
“ Mỗ là Ngô Tam Quế, tự Trường Bá. “ Ngô Tam Quế nói xong tiếp tục dẫn bộ thuộc đi tuần tra dọc Trường Thành:
Ngô thị, Tổ thị là hai gia tộc lớn nhất kiểm soát cả vùng Liêu Đông này, bọn họ là người thống trị thực sự ở đây chứ không phải triều đình Đại Minh, bởi thế được sự cho phép của Ngô thị, công việc của Hàn Lăng Sơn hết sức thuận lợi, chỉ ba ngày sau, viên bì tướng trước đó nhận hối lộ cho phép hắn lên tường thành dẫn 50 quân tốt tới, nói là sẽ hộ tống hắn xuất quan.
“ Tướng quân, nếu ngài không vui thì cứ đánh ta một trận đi.” Hàn Lăng Sơn trước khi xuất quan nhìn viên quan quân mặt sưng mày xỉa nói:” Ta thà để ngài đánh ta một trận trút giận ở đây còn hơn là bị ngài cố tình vứt ở nơi kỳ quái nào đó chờ chết.”
Viên bì tướng hừ một tiếng, cố nén giận không nói gì.
“ Tướng quân, chỗ ta có 3 lượng bạc, toàn bộ gia sản của ta đấy, cho ngài hết, đợi ta từ Kiến Châu trở về nhận tiền thưởng từ chỗ thiếu tướng quân của ngài sẽ hậu tạ.”
“ Hừ, ngươi còn mong sống sót trở về à, tới đó mà làm nô lệ cho Kiến Nô đi.”
Hàn Lăng Sơn mỉm cười:” Ta không định đi làm nô lệ, mà sẽ theo thương đội tới Kiến Châu.”
Bì tướng cười lạnh liên hồi không thèm nói thêm, đến cả những tay giang hồ bạt mạng nhất lên phương bắc còn thập tử nhất sinh, một tên học sinh làm gì có cơ hội sống sót trở về.
Miệng cứng đấy, nhưng mạng người mong manh lắm.
Dọc đường đi chẳng có cái gì đàng nói, toàn bộ không gian ở đây như nhuốm một màu u ám, thấy thôn trang thì toàn là đổ nát bỏ hoang, thấy thành bảo thì sứt mẻ không còn công dụng gì nữa, thấy người chỉ là bộ xương khô, Hàn Lăng Sơn chẳng còn tâm tình tiếp tục cầu xin tên bì tướng.
Hắn đi tới đâu ghi chép tới đó, tưởng niệm tới đó, nén nước mắt tới đó.
May mắn gặp được nông phu người Hán, cao hứng chào hỏi, nói mình tới từ Nam Kinh, dù bọn họ trơ ra như xác không hồn chẳng hề phản ứng, hắn vẫn vui mừng.Ánh mắt tên bì tướng nhìn hắn càng tăng thêm phần chế giễu.
Mất sáu ngày, rốt cuộc Hàn Lăng Sơn xuyên qua toàn bộ phòng tuyến Quan Ninh Cẩm.
Phòng tuyến náy lấy Sơn Hải Quan làm hậu thuẫn, Ninh Viễn làm trung kiên, Cẩm Châu là tiên phong, ở giữa xây dựng vô số thành bảo là cứ điểm phòng ngự.
Phòng tuyến Quan Ninh Cẩm phân chia hai đoạn nam bắc, nam dài 200 dặm từ Sơn Hải Quan tới Ninh Viễn, bắc dài 200 dặm, từ Ninh Viễn tới Cẩm Châu.
Khi ở thư viện Ngọc Sơn, Hàn Lăng Sơn từng cùng đám đồng song nghiên cứu hai đoạn phòng tuyến này, kết luận nói là để đề phòng Kiến Nô, kỳ thực không cản được Kiến Nô, mà là để khống chế mấy trăm dặm xung quanh, để Kiến Châu không cách nào dùng đất đai ở đây sản xuất lương thực.
Mặc dù tăng thêm nhiều gánh nặng kinh tế cho Đại Minh, song giảm thiểu được sản lượng lương thực của Kiến Châu, đồng thời khiến Kiến Châu không thể ung dung đối phó với Triều Tiên cùng các bộ lạc Mông Cổ.
Kiến Nô chẳng bao giờ men theo phòng tuyến này để tấn công vào trung tâm Đại Minh, những cuộc nam hạ của Kiến Nô vào những năm Sùng Trinh thứ 2, thứ 7, thứ 9, thứ 11 đều vòng qua phòng tuyến Quan Ninh Cẩm tới Mông Cổ rồi ồ ạt nam hạ cướp bóc, càn quét kinh kỳ, biến Quan Ninh Cẩm thành đồ trưng bày.
Bởi thế Vân Chiêu mới mạo hiểm đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực quân lực cùng Kiến Nô tranh đoạt thành Quy Hóa.
Hồng Thừa Thừa từng nói, phòng tuyền Ninh Cẩm không có ý nghĩa gì, nếu ông ta tọa trấn phòng tuyến này sẽ rút hết binh lực vào phòng tuyến Quan Ninh thôi.
Hàn Lăng Sơn quỳ bên một đồi đất, lấy rượu trong túi da ra rưới lên phần mộ tập thể, hắn thấy không đáng cho những tướng sĩ chiến tử này.
Rõ ràng Kiến Nô chỉ coi Ninh Cẩm như con dao đâm vào mạch máu Đại Minh, để Đại Minh không ngừng hao tiền tốn của, triều đình vẫn cắn răng duy trì nơi này.
“ Chôn ngươi ở nơi này được không?” Cái giọng chế giễu của viên bì tướng từ sau lưng truyền tới:
Hàn Lăng Sơn bái tế xong tướng sĩ mới quay đầu, phát hiện ra quân tốt khác không biết đi đâu rồi:” Bọn họ đâu rồi?”
“ Đi tiếp ứng một thương đội.”
“ Ngươi đã hoàn thành quân lệnh của Ngô tướng quân rồi, sao còn chưa đi đi?”
Viên bì tướng chưa hết căm hận:” Tên mọt sách nhà ngươi khiến lão tử bị thiếu tướng quân mắng, ta vốn sắp thăng chức thành thủ tướng Tả Dực Thành, nay không còn hi vọng nữa, ngươi nói xem ngươi có nên chết không?”
“ Té ra là ngươi không định cho ta đi.” Hàn Lăng Sơn thong thả lấy trường đao bọc vải đeo sau lưng ra, hỏi:” Ngươi tên là gì?”
Viên bì tướng không ngăn cản mà đợi cho Hán Lăng Sơn tháo vải trên trường đao rồi cười gằn khinh miệt: “ Đi hỏi diêm vương đi.”
Nói rồi ấn nút lò so trên vỏ đao, chỉ nghe xoảng một tiếng, trường đao đeo bên hông hắn vừa mới rời vỏ, tiếng cười chưa dứt thì thấy bụng lạnh toát ... Một thanh đao đã đâm xuyên khải giáp, đi sâu vào bụng hắn hơn nửa thước.Đao đâm dưới rốn, sức lực toàn thân nhanh chóng tiêu tan, lảo đảo lùi lại, trường đao trong tay hắn rơi xuống đất, gối quỳ xuống, ôm chặt bụng, gian nan nhìn tên người đọc sách đáng ghét, vẫn không sao tin được một tên người đọc sách yếu nhớt lại có đường đao nhanh như thế, ra tay dứt khoát tàn nhẫn như thế.
Danh Sách Chương: