Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tú Phân nheo mắt nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Lý Định Quốc:” Sao, nói tới chỗ đau rồi hả? Nhìn ngươi toàn thân thương tích thì cũng là dũng sĩ đấy, loại người như ngươi gạt sinh tử sang bên rồi, đừng nói không còn bàn tay, không còn cánh tay, rơi đầu với các ngươi cũng chỉ như rơi cái bát to một chút thôi nhỉ?”

“ Có phải là có đồng bạn bị sâu cắn dần dần cho tới chết không? Có phải ngươi tận mắt nhìn hắn bị dày vò tới chết không? Có phải hắn là huynh đệ thân thiết của ngươi không? Có đau tới tận tim không? Có hận không thể chết thay hắn không?”

Mỗi câu hỏi lại như cái dùi khoan vào tim Lý Định Quốc, lấy đi một phần khí thế của hắn, làm hắn cúi đầu rên rỉ:” Ngươi đừng nói nữa.”

“ Nào, lại đây để ta bôi nấm mốc lên vết thương của ngươi, xem xem sâu tốt có cắn chết sâu xấu không, nếu như thành công rồi, sau này ngươi không còn phải tiếc nuối chuyện huynh đệ không chết trên chiến trường mà bị sâu cắn chết nữa.” Hàn Tú Phân chuyển sang giọng êm ru đầy cám dỗ:

“ Đây là chuyện công đức vô lượng đấy ... Nào, đưa tay ngươi ra đây, ta dùng tăm bông bôi cho ngươi .... Không đau chút nào đâu, đúng rồi, thế ...”

Lý Định Quốc không biết làm sao lại nghe lời đưa tay ra, nhưng mà Hàn Tú Phân nói không sai, trong quá trình đại quân chinh chiến, người chiến tử vĩnh viễn không nhiều bằng chết bệnh, rời chiến trường chết luôn là may mắn, những người muốn chết mà không chết được mới là thê thảm.

Cái chuyện cưa tay, sau đó vết thương bị thối lại cưa cánh tay ... Cứ như thế cuối cùng bị cưa thành củ cải, hắn tận mắt thấy không chỉ một lần, hai lần, cảnh tượng đó thành chuyện thường ngày trong quân ...

khi bệnh khi đã vô vọng hết cách, cho dù người ta nói uống thuốc độc có thể trị bệnh thì cũng không chút do dự uống vào thôi.

“ Ngươi định làm gì?” Trương Quốc Phượng bất ngờ xuất hiện giật tay Lý Định Quốc lại, rống lên với Hàn Tú Phân:” Ngươi muốn tìm vật thí nghiệm thì đi tìm người khác, đừng lừa hắn.”

Lý Định Quốc bị tiếng quát đó làm choàng tỉnh, hai mắt dần dần nhen lên lửa giận, đôi tay đặt lên bàn siết lại, con ngươi đảo lên đảo xuống, kiếm chỗ thích hợp trên người nữ nhân kia để cho một cú đấm.

Hàn Tú Phân trừng mắt Trương Quốc Phượng rồi lại dụ khị Lý Định Quốc:” Ta đã thử nghiệm trên người ta rồi, chỉ sốt cao ba ngày, sau đó vết thương của ta sẽ lành. Bây giờ cần thí nghiệm dược liệu trên cơ thể khác nhau.”

Lý Định Quốc trầm giọng nói:” Ngươi không trêu đùa ta chứ?”

Hàn Tú Phân thở dài cầm lấy cái bình pha lê trên bàn:” Thứ này ở ngoài kia giá trị hơn 10 lượng bạc, ngươi nghĩ một học sinh nghèo như ta lại đi dùng thứ quý giá để làm một trò đùa vớ vẩn à, có gì trong đầu ngươi không thế? Nói cho ngươi biết, ta làm trợ thủ cho Thang Nhược Vọng tiên sinh một tháng, ông ấy mới chịu để công tượng người Tây thổi cho ta cái bình này, dù thứ chứa trong này có là phân thì ngươi cũng phải nghiêm túc với nó.”

“ Đừng nghe lời cô ta.” Trương Quốc Phượng cuống lên:

Lý Định Quốc quyết đoán đưa tay:” Bôi cho ta.”

Vẻ mặt đầy sự trào phúng của Hàn Tú Phân chuyển sang tán thưởng, lắc đầu:” Thôi, để ta tiếp tục hoàn thiện thêm rồi sẽ tìm ngươi, loại người tự nguyện thử thuốc như ngươi rất hiếm có, nếu như ngươi hứng thú với thứ này có thể tới túc xá nữ tìm ta, ta ở phòng số 43, ở một mình đấy.”

Lý Định Quốc tất nhiên là lờ đi cái đánh măt của Hàn Tú Phân, hắn vẫn còn nhìm chằm chằm cái bình quý giá, trầm ngâm không thôi.

Hàn Độ tiên sinh nách kẹp cuốn sách đi vào, trước tiên là quét mắt nhìn qua học sinh trong lớp, đặt sách xuống, viết trên bảng đen bốn chữ --- Minh tâm kiến trí.

“ Đây là nội dung giảng lần trước, ta đã đem học vấn truyền bá đi, giờ ta muốn xem kết quả truyền bá, xem thành quả tiếp thu của các ngươi. Không thể nào để một ông già nói văng nước bọt, đám trẻ tuổi các ngươi ở dưới nghe tới ngủ gà ngủ gật, vậy là không được ... Lý Quốc Hào, ngươi trước đi, ta muốn xem xem trong buổi học lần trước ngươi học trong mơ được bao nhiêu.”

Trong tiếng cười nghiêng ngả, Lý Định Quốc đứng lên, ấp úng một lúc đánh liều nói:” Học sinh biết phải làm thế nào, nhưng không biết phải nói ra thế nào.”

Hàn Độ ồ một tiếng, đi tới bên Lý Định Quốc:” Thú vị đấy, ta cũng không hỏi ngươi làm thế nào nữa, chỉ đọc cho ngươi một bài thơ, ngươi ngồi xuống ghi lại đi.”

Lý Định Quốc thấy Hàn Độ đối xử với mình thân thiết như vậy, ngồi xuống cầm bút, chuẩn bị ghi lại thơ tiên sinh sắp đọc.

“ Bài thơ này không phải do ta làm, mà của Trần Phổ người Tống, ông ấy sau khi nghiên cứu Đại Học có ghi lại tâm đắc của bản thân, lão phu cho rằng có ích cho các ngươi, toàn bài thơi như sau, các ngươi nghe cho kỹ.”- Trí tri cách vật tối vi nanMộng giác quan trung thiên ác quanNhược đắc nhị quan câu quá liễuPhương thành nhân tại lưỡng nghi gian.

“ Lý Quốc Hào tuy không hiểu Đại Học, nhưng trong lúc vô ý đã nói ra được tinh túy của Đại Học, đó chính là tri tri cách vật, tiền đề của trí tri cách vật là biết đi đôi với làm do Vương Dương Minh đưa ra.”

“ Nhắm mắt nào hay trời đất lớn, một giấc tỉnh lại thế gian đổi mới rồi.”

“ Lần này chúng ta lần nữa thảo luận về Vương Dương Minh, mặc dù chúng ta là Quan học, nhưng không thể đóng cửa khen cái của mình hay ....”

Sau khi thuận lợi qua được tiết học, Lý Định Quốc lại không vui lên được, hắn viết lại bài thơ do tiên sinh đọc, nhưng mà sai mấy chữ liền, tiên sinh tự cầm bút sửa lại từng chữ cho hắn, làm Lý Định Quốc xấu hổ không biết để đâu cho hết.

“ Ngươi nói xem ta có phải kẻ ngốc không?” Đi dưới hàng cây trong sân thư viện, Lý Định Quốc ôm chồng sách, mất tự tin hỏi:

Trương Quốc Phượng không trả lời thẳng:” Ngươi là tướng quân vô địch.”

“ Nhưng mà ở đây ai cũng thông minh hơn ta, loại người như Hoàng Ngọc đã đành, sao cả ngay loại thoạt nhìn chẳng có gì đáng nói như Hàn Tú Phân cũng khiến ta phải thán phục?”

“ Vì đây không phải lĩnh vực sở trường của ngươi, nếu Hoàng Ngọc, Hàn Tú Phân mà ném vào chiến trường, bọn họ không sống nổi một tuần hương đâu.”

“ Ngươi nói thế là không đúng, bọn họ lên chiến trường một cái đúng là sẽ chết ngay lập tức, Hoàng Ngọc chắc là còn cầm cự được một chút, nhưng nhân tài như họ, ta sẽ không bao giờ để họ lên chiến trường đâu.” Lý Định Quốc nhíu mày suy nghĩ:” Phiền phức chính là ở chỗ này, tất cả mọi người ở chỗ chúng ta đều chuẩn bị để lên chiến trường, còn ở huyện Lam Điền thì không như thế, ai giỏi võ thì lên chiến trường, còn ai giỏi những việc khác thì chuyên môn làm việc mình giỏi nhất.”

“ Trước nay ta luôn muốn tách những người già yếu trong quân ra, để quân đội của ta thành đội quân chuyên chiến đấu. Nhưng nếu ta làm như thế, sẽ không ai còn muốn chiến đấu vì ta nữa, thậm chí bọn họ sẽ tạo phản, chĩa mũi đao về phía ta.”

“ Hoàng Ngọc nói không sai, nếu chúng ta muốn làm lên chuyện lớn thì không thể ở lại dưới trướng Bát đại vương, ở lại đó chúng ta chỉ có thể lặp đi lặp lại những chuyện chúng ta đã làm, không có tiền đồ gì để nói.”

Trương Quốc Phượng hạ giọng thì thầm:” Ngươi có thể tự lập.”

“ Ta không tự lập được, ta là nghĩa tử của Bát đại vương, một khi rời khỏi ông ấy, tất cả nghĩa quân thiên hạ sẽ không tin tưởng ta nữa, không còn chỗ sinh tồn.”

“ Hay là cân nhắc huyện Lam Điền xem, ta thấy họ hình như thực sự muốn chiêu lãm chúng ta, ngay cả nơi trọng yếu như thế này cũng cho chúng ta tới, có thể thấy là họ thật lòng.”

Lý Định Quốc trầm tư hồi lâu, không đưa ra quyết định vội vàng:” Đợi xem Bát đại vương có tiếp nhận chiêu an hay không hẳng thảo luận việc này, giờ điều ta muốn làm là học cho tốt để mở rộng tầm nhìn đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK