Hai người vừa đi vừa nói chuyện rời khỏi hoa viên đầy ánh nắng, xuyên qua viện tử phồn hoa tựa gấm, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn thấy vị Tiền hoàng hậu kia dẫn em gái mình đi hái hoa.
Trong khu vườn xinh đẹp này, đẹp nhất chính là Tiền hoàng hậu.
Qua khu vườn đầy hoa tươi, bọn họ tới viện tử tường trắng gạch đen.
Mặt đất hoàn toàn trải đá, cạnh bức tường trắng dựng hai giá binh khí, nhìn qua cánh cửa mở rộng thấy chính giữa tường thờ một cây cung.
Bên cây cung, dưới tấm biển chữ đen nền trắng có một phụ nhân mặc võ phục quần ống bó màu đen, tóc không có bảo thạch và vàng làm người ta hoa mắt như Tiền hoàng hậu, chỉ có một cái trâm tím cố định mái tóc dài, nàng đứng đó lạnh lùng nhìn Tiểu Địch Tạp Nhĩ.Đây hẳn là vị võ hoàng hậu rồi, Tiểu Địch Tạp Nhĩ thầm nghĩ.
Gặp một vị hoàng hậu diễm lệ tuyệt luân rồi lại thấy một hoàng hậu nghiêm nghị mạnh mẽ, nó đột nhiên thấy cưới hai lão bà hình như không phải là chuyện xấu.
Nếu như tìm được hai nữ tử như vậy để cưới, hẳn là câu chuyện không tệ.
“ Ngươi từ chối Tiền hoàng hậu sao?” Phùng Anh không để Tiểu Địch Tạp Nhĩ có thời gian thi lễ đã trực tiếp hỏi:
“ Học sinh không quý tộc cũng không thích làm quý tộc.”
“ Ngươi nghĩ bản thân có thể thoát ly khỏi theo đuổi cấp thấp?”
“ Không phải học sinh nghĩ mình thoát được nó, mà vì học sinh có thể đạt được nó quá dễ dàng, nên muốn theo đuổi những thứ cao hơn.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng nói thật lòng, nó biết lừa dối những người ở tầng cấp này là ngu xuẩn:
Gương mặt băng giá của Phùng Anh lúc này mới xuất hiện nụ cười:” Rất tốt, bản cung sẽ đích thân dẫn tiến ngươi vào thư viện Ngọc Sơn.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ lắc đầu:” Lão sư của học sinh là Trương Lương đã làm học tịch cho học sinh rồi, không phiền hoàng hậu nữa.”
Phùng Anh cười nhạt:” Quốc Thành, thay ta đánh tên khốn kiếp không coi ai ra gì này một trận đi.”
“ Thần tuân lệnh.” Lê Quốc Thành khom người thi lễ, sau đó nhân lúc Tiểu Địch Tạp Nhĩ còn ngớ người đấm thắng vào sống mũi cao của nó:
Hoàng đế đứng trên bậc thềm cao của Hoàng Cực điện, xa xa nhìn đoàn người Địch Tạp Nhĩ đi tới, trái tim lâu rồi chưa từng kích động, lúc này đập dữ dội.
Người khác không biết khiếm khuyết của giới học thuật Đại Minh, Vân Chiêu sao có thể không biết.
Nghiên cứu khoa học của Đại Minh tổng thể mà nói là xây nhà từ nóc, những nhân viên nghiên cứu kia dưới sự gợi mở của y vứt bỏ toàn bộ quá trình nghiên cứu, đi thẳng tới trung tâm.
Nếu loại bỏ Vân Chiêu khỏi nghiên cứu khoa học, toàn bộ hệ thống này của Đại Minh sẽ sụp đổ.
Giờ Vân Chiêu đã nhìn thấy cơ hội làm chắc nền móng cho căn nhà quá cao đó rồi, sao kiềm nổi hoan hỉ.
Cuộc tuần du thiên hạ của Vân Chiêu kỳ thực đã kết thúc rồi, y đạt được mọi mục đích mình muốn, nửa tháng trước hạ lệnh cho Trương Quốc Trụ trở về Ngọc Sơn, y vẫn ở lại. Cả Vân Hiển từ Diêu Châu xa xôi sau khi hoàn thành kiến thiết cơ sở đã trở về Ngọc Sơn tìm kiếm thêm trợ thủ, hai cha con ba năm rồi chưa gặp, y vẫn ở lại.
Tất cả vì chờ đợi ngài Địch Tạp Nhĩ hồi phục sức khỏe sau chuyến đi dài ngày.
Lúc này không đợi được thêm nữa, vội vàng đi tới lớn tiếng nói:” Đại Minh hoàn nghênh ngài, ngài Địch Tạp Nhĩ.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ hết sức trấn định, dùng nghĩ lễ cung đình phương Tây tiêu chuẩn, ôm ngực khom lưng thi lễ:” Cảm tạ ơn tri ngộ của bệ hạ, Địch Tạp Nhĩ cảm kích vô cùng.”
“ Nào có, nào có, tiên sinh từ vạn dặm xa xôi tới đây, trẫm hoan hỉ vô cùng, chỉ mong tiên sinh yêu thích nơi này, đồng thời đem lại phúc trạch cho Đại Minh.”
“ Đại Minh nguồn sâu chảy mãi, Địch Tạp Nhĩ có may mắn tới đây, phải nói là mong được ké phúc trạch của Đại Minh mới đúng.” Là người có giáo dục bậc cao, thường xuyên tiếp xúc với hoàng tộc quý tộc, lễ nghi cung đình hay nói lời có cánh với ngài Địch Tạp Nhĩ là hết sức dễ dàng:
Vân Chiêu nắm lấy đôi tay lạnh giá của nhà khoa học già:” Mau mau lên đây, để trẫm dùng trà tẩy trần cho tiên sinh.”Địch Tạp Nhĩ giới thiệu những học giả theo mình, Vân Chiêu không ngại tốn công, hàn huyên bắt tay từng người, hơn nữa còn thi thoảng nhắc tới nghiên cứu học thuật đắc ý nhất của từng người.
Tới giáo sư Mạt Lý Tư, ông nói:” Không ngờ tiếng Anh của bệ hạ lại tốt như thế, có điều đó là thứ ngôn ngữ man mọi nhất Châu Âu đại lục, nếu bệ hạ muốn học ngôn ngữ Châu Âu, bất kể tiếng Lạp Đinh hay tiếng Pháp, tại hạ sẽ lòng ra sức vì bệ hạ.”
Câu này nói ra làm rất nhiều người biến sắc, có điều Vân Chiêu không hề để ý, nồng nhiệt bắt tay ông:” Thêm một học vấn với trẫm là thêm một niềm vui, sẽ có cơ hội.”
Mạt Lý Tư đắc ý lắm, nhường chỗ cho vị học giả phía sau.Đợi sau khi Vân Chiêu làm quen với toàn bộ học giả, trong tiếng trống nhạc, đích thân dìu ngài Địch Tạp Nhĩ lên đài cao, an bài ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải.Địch Tạp Nhĩ là lão giả tóc đen, khuôn mặt không khác biệt quá nhiều đường nét đặc trưng của người Đại Minh, nhất là khi về già, đặc trưng trên mặt bắt đầu kỳ quái, vì thế Địch Tạp Nhĩ dù ra đường, không nhìn kỹ, không nhiều người nhận ra ông là người Châu Âu.Ông ta búi tóc đạo sĩ, trên tóc cài trâm ngọc, trường bào trên người, hông thắng qua loa một đai vải làm đai lưng, sau lưng có hai thị nữ khẽ quạt mát, trông như phong lưu nhân sĩ Ngụy Tống.Đó là khí chất tài học đem lại cho ông.
Hôm nay là lễ gặp mặt có quy cách cao, Chu Tồn Cực tuy chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ở mặt nghi lễ thì hoàng triều Lam Điền hiếm có ai bì được với hắn.
Bất kể là phong cách cổ xưa xa hoa, hay là nhạc khúc điển nhã, hoặc mười tám món quốc yên do hắn chọn, không ai chê được.
“ Chu Tồn Cực thật đáng tiếc.” Dương Hùng nghiêng người nói nhỏ với Vân Dương bên cạnh:
Vân Dương đang ăn món rau cần xào tôm nõn, mặc dù chẳng thích gì vị quá nhạt của nó, nhưng mà phải thừa nhận là vẻ đẹp của nó làm người ta tán thường:” Có thể đưa hắn về, ta nghe nói bọn họ ở trên một hòn đảo sắp thành dã nhân rồi, bệ hạ đâu muốn giết hắn, hắn chạy cái gì, chẳng lẽ cho rằng lập một cái vương triều Chu Minh trên đảo thì nó có thể lưu truyền được à?”
Dương Hùng vừa quan sát hoàng đế và ngài Địch Tạp Nhĩ nói chuyện vừa trả lời:” Sao ngươi trở nên khoát đạt thế?”
“ Chúng ta đủ cường đại rồi, giờ ngại gì không rộng lượng chút, cởi mở chút, yêu ma quỷ quái sao gây được sóng gió gì.”
“ Đúng vậy, thịnh thế nên có dáng vẻ của thịnh thế.”
Hoàng đế lần nữa nâng ly mời, mọi người đồng loạt nâng ly đáp lại, sau đó sáu vị vũ giả tuyệt mỹ đi vào, Trần Viên Viên mặc dù đã tới tuổi mỹ nhân dễ già, nhưng một bài ( Vị thành khúc), lại do chính nàng biểu diễn, vẫn làm đoàn người Địch Tạp Nhĩ n hư mê như say.
Khúc ca vũ hết, Địch Tạp Nhĩ nâng ly:” Đây đúng là báu vật.”
Trương Lương làm bạn bên cạnh nói:” Ca vũ của Trần cô nương vốn là báu vật của Đại Minh, nàng có một ca vũ đoàn riêng ở Trường An, thường diễn xuất khúc từ mới, tiên sinh sau này nhàn hạ, có thể tới rạp hát xem Trần cô nương diễn xuất, đó là sự hưởng thụ tốt.”
Trần Viên Viên nhún eo thi lễ, cảm tạ mọi người tán dưỡng, khẽ phất ông tay áo, bước nhỏ đi như lướt khỏi đại điện.
Bản thân nàng cũng rất hài lòng với màn biểu diễn hôm nay, ca vũ của nàng từ đem mua vui cho người ta, rốt cuộc tới hôm nay đi vào điện đường, thuộc phạm trù lễ nghi, Trần Viên Viên vô cùng thỏa mãn.
Ca vũ đạo hôm nay chia thành bốn chương, nàng đi đánh trận đầu mà thôi.
Tiệc còn dài …
Danh Sách Chương: