Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa của Vân Chiêu rầm rộ đi qua đường, Mai Thành Vũ cứ thế trơ mắt nhìn, cũng chẳng sinh ra hùng tâm "

thay thế" người ta.

Hắn chỉ cảm thấy sốt ruột, mặt trời mùa hè gay gắt trên đầu, nhưng vì đội xe của Vân Chiêu sắp đi qua cho nên hắn phải đứng lại bên đường, đợi xe của Vân Chiêu đi rồi mới có thể qua đường.Ở Lam Điền thấy hoàng đế xuất hành có gì lạ đâu, hắn chỉ lo kem cây trong xe một bánh của hắn tan mất.

Xa giá của hoàng đế tới, một đám hắc y nhân nhìn chằm chằm người hai bên đường, không cho ai động đậy.

Mai Thành Vũ lòng như lửa đốt, vì trong cái xe của hắn chỉ có một cái rương gỗ, kem để trong rương, phủ lớp chăn bông dày, như thế đảm bảo kem giữ được lâu một chút.

Nhưng mà lần này đội xe của Vân Chiêu đi qua lâu quá.

Trước khi đội xe của Vân Chiêu tới nơi này đã phong tỏa nửa canh giờ, đội xe của Vân Chiêu đi qua mất một tuần hương, sau đó lại phong tỏa nửa canh giờ.Đợi khi đám hắc y nhân toét còi, mọi người có thể tự do hoạt động thì Mai Thành Vũ chẳng hi vọng kem của mình còn giá trị gì nữa.

Mở rương gỗ ra thì kem quả nhiên chảy rồi, chỉ có que gỗ nhỏ nằm trên lớp kem mỏng, số còn lại bị chăn bông thấm hết.

Mai Thành Vũ thở dài tự nhân xui xẻo, hôm cái rương đổ hết kem thừa bên trong ra bên đường, còn chưa đợi hắn đổ hết thì một tên bộ khoái áo đen cầm gậy ngắn đi tới, nhìn hắn rất bất thiện.

Bộ khoái rút trong túi áo ra một cuốn sổ, xé một tờ giấy vỗ lên người Mai Thành Vũ:” 5 đồng.”

“ Ta chỉ đổ ít nước.”

“ Nhưng là nước đường, bẩn.”

“ Kem của ta bị tan hết rồi.”

“ Vậy thì mang về nhà mà đổ, đổ ở đây dính chân người ta.”

Mai Thành Vũ siết chặt nắm đấm, cắn răng cãi một lúc, cuối cùng vẫn phải lấy năm đồng ấn vào lòng bộ khoái.

Bộ khoái không nhận, tiền cứ thế từ trên người hắn rơi xuống, một đồng lăn rất xa: “ Nhặt về.”

Mai Thành Vũ không nhúc nhích, đồng tiền lăn xa kia bị một thằng bé nhặt mất, hắn không đuổi theo, chỉ nắm chặt tay đối đầu với bộ khoái.

“ Ha ha, tiền của ngươi bị nhặt mất rồi kìa.”

Nghe điệu cười đầy ác ý của bộ khoái, Mai Thành Vũ tích tắc không kiềm chế được, đấm thẳng vào mặt bộ khoái …Bốp!

Bộ khoái không đề phòng, bị đấm ngã xuống đất, túi tiền căng phồng bên hông rơi đánh bịch, tiền quá nặng làm tuột dây buộc, rào một cái lăn khắp nơi ...

Toét! Toét! Toét!

Bốn năm bộ khoái từ mọi hướng hùng hổ xông tới, ấn Mai Thành Vũ xấp mặt xuống đất, dùng xích sắt trói gô lại.

Xe một bánh đổ ra đất, rương gỗ đựng kém rơi nứt, chút nước kem còn lại chảy ra từ khe, nhỏ vào mặt Mai Thành Vũ, hắn uất ức tột độ, chỉ biết la hét: “ Vì sao bắt ta, vì sao bắt ta?”

Bộ khoái bị đánh bò dậy, xoa xoa mặt đá Mai Thành Vũ mấy cái, định đá thêm thì bị người khác ngăn cản, ở đây đông người, bọn họ không thể tùy ý đánh tội tù.

“ Ngươi đợi đấy, về phòng bộ khoái, xem ta xử lý ngươi ra sao.”

Bộ khoái bị đánh nhổ ra ngụm nước bọt dính máu, mắt đầy vẻ tàn độc.

Mai Thành Vũ bị bộ khoái ném lên xe ngựa, nhìn cái xe một bánh cách mình mỗi lúc một xa, hắn ngước đầu lên nhìn thấy người qua đường chỉ trỏ bàn tán, bị trói ngoặt tứ chi ra sau như gia súc, nhục nhã vô cùng, chẳng biết nghĩ cái gì mà rướn cổ lên hét:” Vân Chiêu, đồ vương bát đản.”

Lời này vừa hét ra, đám bộ khoái mặt trắng bệch, người trên phố cũng hết hồn, cuống cuồng bỏ chạy, sợ liên lụy, người nọ va người kia nhất thời tạo thành một cảnh nhốn nháo.

Thoáng cái cả con đường đang tấp nập thành vắng tanh, người ở xa không rõ chuyện gì vội vàng tránh đi đường khác.

Bốp, một bộ khoái nhanh tay vung gậy đánh bào đầu Mai Thành Vũ, làm hắn ngất xỉu, không la được thêm câu nào.

Bộ khoái tuổi hơi lớn một chút run run:” Hắn muốn chết rồi.”

Bộ khoái bị đánh nuốt nước bọt:” Ta không muốn truy cứu hắn nữa, hắn đánh ta, ta đánh hắn, nhốt một tối là được.”

Bộ khoái mặt đen lắc đầu:” Hết cách rồi, thả hắn thì chúng ta gặp họa, bao nhiêu người nghe thấy như thế.”

Bộ khoái trẻ lạnh lùng: “ Còn làm thế nào nữa, đưa tới thận hình ty, nếu đưa tới huyện nha, bất kể huyện tôn hay Lưu huyện thừa cũng không cho tên chó má này sống. Bảo Lão Lục, đi báo với nhà hắn một tiếng.”

Bảo Lão Lục cắn răng căm tức:” Đi thì đi, không phải ta đưa hắn vào hắc ngục, mà hắn tự chuốc lấy.”

Nhìn xe ngựa kéo Mai Thành Vũ đi, Bảo Lão Lục cười méo miệng, rẽ vào một cái ngõ nhỏ, hắn biết Mai Thành Vũ, tuy thường ngày có va chạm, làm khó tên đó thì có, nhưng thực sự chưa bao giờ có ý định giết hắn.

Người Quan Trung nổi tiếng có cái miệng thối.

Cho dù thanh danh hoàng đế như mặt trời giữa trưa, sau lưng có người bất mãn vẫn nhỏ giọng chửi vài tiếng. Không ai nghe thấy đã đành, giờ gào giữa phố chửi mắng hoàng đế, ngốc cũng biết là tội gì.

Con mẹ nó, là tội đại bất kính.

Trong nhà Mai Thành Vũ có cha mẹ, có muội tử, có lão bà hài tử, nhà bọn họ chạy nạn từ Huỳnh Dương tới đây, trước kia cha mẹ hắn dựa vào làm công nuôi gia đình.

Huyện Lam Điền tiền công cao, làm 10 năm, tích lũy được ít nhiều, mở cái xưởng làm kem, cả nhà dựa vào bán kem kiếm sống.

Bọn họ không phải là người Lam Điền, bởi thế không có ruộng đất, nguyên quán không có ruộng đất, nhưng cày cấy làm sao kiếm được nhiều tiền bằng đi làm công, cả nhà sống ổn định 10 năm.

Bảo Lão Lục tới nhà Mai Thành Vũ nhìn thấy Mai lão hán đổ tiêu thạch vào chum, thê tử và muội tử đang xếp kem vào khay gỗ, hắn thật không biết phải nói chuyện hôm nay ra sao.

Mai lão hán ngẩng đầu lên nhìn thấy Bảo Lão Lục, thở dài đi tới:” Tiểu Lục Tử, lại tới ăn chực kem à?”

Bảo Lão Lục mặt co giật:” Mai Thành Vũ có chuyện rồi.”

Mai lão hán thất kinh:” Nó đi bán kem mà, có chuyện gì được chứ?”

Bảo Lão Lục vỗ trán:” Hắn lớn tiếng chửi hoàng đế giữa đường.”

Mai lão hán bị câu này làm rụng rời chân tay lảo đảo vịn lấy khung cửa:” Thật à?”

Bảo Lão Lục gật đầu:” Thật, xe của hoàng đế vừa đi qua hắn liền gào lên, cả đường nghe thấy, nên bọn ta có muốn giúp hắn cũng không được.”

Mai lão hán quỳ sụp xuống đất:” Tiểu Lục Tử, ta biết ngươi không ưa Mai Thành Vũ, nhưng Mai thúc chỉ có một đứa nhi tử, ngươi cứu nó đi.”

“Tội quá lớn, ta không giúp được, giờ hắn ở thận hình ti.” Bảo Lão Lục đẩy cánh tay Mai lão hán muốn đưa ra ôm lấy chân mình, đi chưa xa nghe thấy đằng sau có tiếng khóc lớn.

Bảo Lão Lục về bộ khoái doanh, tìm trướng phòng nộp tiền thu được hôm nay, vốn nên về nhà, nhưng trong lòng không yên, ngồi ở sảnh đường, uống thứ trà đã nguội ngắt.

Không lâu sau ba bộ khoái áp giải Mai Thành Vũ trở về.

Người lớn tuổi nhất ngồi phịch xuống ghế:” Ba ngày sau phán quyết.”

Bảo Lão Lục đưa tay ra làm động tác chặt đầu:” Thế này à?”

Hình Thành cười khổ:” Không bắt chúng ta bắt cả nhà Mai Thành Vũ là may rồi đấy.”

Bảo Lão Lục bực tức đấm bàn:” Giờ bên tai ta cảm tưởng vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ hắn gào khóc.”

Bộ khoái Tôn Thành nói nhỏ:” Mấy năm qua hoàng đế luôn đề cao làm trống nhà ngục, mọi người nói xem, liệu hoàng đế có khả năng tha cho hắn không?”

Hình Thành hừ lạnh:” Mấy năm qua tội tù đưa đi Tây Vực ít à, đó là nguyên nhân Quan Trung yên bình, cữu cữu ta làm việc ở Sơn Tây, biết mỗi năm bao nhiêu tội tù đưa đi Tây Vực bao nhiêu không? Hơn 2000 đấy. Bệ hạ không giết người, nhưng tội tù đưa đi Tây Vực có mấy kẻ sống mà về?”

“ Các ngươi không nhìn xem, giờ luật pháp không lỏng hơn mà nghiêm hơn, khi bọn ta đưa Mai Thành Vũ tới, biết các quan gia hình thận ti nghe nguyên do nổi giận cỡ nào không? Một đám lão quan bất chấp quy củ đi tìm hắn tính sổ, cả nữ quan cũng đi, ta đoán chừng hắn còn chẳng đợi nổi tới mùa thu xử quyết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK