Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chiêu biết điều này là nhờ công của nồi thịt cừu bao tải bánh, cùng với cà trà bích loa xuân, nghiêm mặt chắp tay: “ Xin chỉ giáo.”

Cao Chính Mậu ngồi thẳng dậy: “ Một ngày trước có đội kỵ binh cường hãn đi qua Điều Thành, khi Cao thị ta ai ai cũng lo sợ thì kỵ binh vượt qua thành mà đi, không nhiễu dân tới thẳng Bạch Ngân Hán.”

“ Chập tối Bạch Ngân Hán truyền lại tin tức, kỵ binh công thành nhưng không giết người, chỉ dùng móc kéo sập tường thành trại, quan viên đứng đầu yêu cầu người bên trong chọn ra sứ giả nói chuyện với họ.”

Vân Chiêu chắp tay một cái, xem như thừa nhận đó là người của mình, tiếp tục lắng nghe.

“ Lão hủ không biết hiện tình hình như thế nào, nhưng giờ Vân huyện tôn tới đây, vậy không thể nào không biết liên hệ giữa Bạch Ngân Hán và Điều Thành, vậy mà trú trong thành không phạm vào tài sản của dân, ban cao lương mỹ thực cho người già.”

“ Chỉ bằng vào hai điều này, lão hủ liền biết huyện tôn là người biết làm quan, không phải thứ võ phu thô bạo, từ xa xôi ngàn dặm tới đây cũng không đơn giản là để giết hết những khoáng công, công tượng kia.”

“ Lão hủ được huyện tôn khoản đãi, thêm vào trong Bạch Ngân Hán có nhiều con cháu Cao thị, huyện tôn binh hùng mã tráng, lão hủ không muốn con cháu trong nhà gặp nạn, tất nhiên phải tìm một đường sống cho người nơi đó, giải thích như vậy huyện tôn thấy thế nào?” Cao Chính Mậu hết lời chắp tay một cái:

Vân Chiêu buông tiếng thở dài: “ Nếu nói quản sự huyện Lam Điền mỗ coi mạng người như cỏ rác, tới giờ mỗ vẫn không tin, mong niên huynh cho hay.”

Cao Chính Mậu gật gù: “ Tiền công mỗi ngày công 15 tiền, một tháng 450 tiền, ba năm qua chưa trả thiếu đồng nào, cũng không có nửa đồng tiền xấu. Một gánh mạch bốn lượng ba tiền, một gánh cốc ba lượng hai tiền, các loại hàng hóa khác cũng thế, không trộn hàng xấu vào hàng tốt, bên giao hàng bên giao tiền, ai cũng như ai, điểm này lão hủ ở Điều Thành đợi bổ nhiệm 20 năm, chưa bao giờ được thấy.”

“ Nếu như Bạch Ngân Hán tồn tại mang lại lợi ích cho hương thân Bạch Ngân Hán, vì sao còn xảy ra chuyện tụ tập đám đông tạo phản?” Vân Chiêu không hiểu:

Cao Chính Mậu thở dài: “ Nếu như chỉ là bỏ sức lực, mỗi ngày trả 15 đồng là cao rồi, nhưng nếu thêm vào tiền bán mạng, số tiền công này lại là quá ít. Lão hủ cũng hiểu, Bạch Ngân Hán trả tiền công cao như thế là có hàm ý mua đứt tính mạng của khoáng công, xảy ra tai nạn thì nên cầm tiền bồi thường mà im miệng, tiếp tục bán mạng cho huyện Lam Điền đúng không?”

Nghe lão nho sinh từng lời sắc bén, Vân Chiêu không thể đường hoàng thừa nhận, mặc dù nói đất Lũng nghèo khó, chiến loạn không dứt, đạo phỉ hoành hành, nhưng y không thể ngang nhiên nói ra lời lấy tiền mua mạng, mất tính chính nghĩa của Vân thị.

Cao Chính Mậu thấy y im lặng thì không quá làm khó, tiếp tục nói: “ Huyện tôn có biết rằng Bạch Ngân Hán đa phần là khai thác lộ thiên không, hầm quặng lại không nhiều, hơn nữa đại đa số là hầm thăm dò, tức là để kiểm tra hướng đi của mạch quặng. Một cái hầm như thế vừa sâu lại vừa hẹp, mạng người đất Lũng tuy rẻ, tuy như sâu kiến, nhưng một cái hầm nho nhỏ mà nhét tới hơn sáu mươi người vào, huyện tôn không thấy lạ à?”

Vân Chiêu nghe mà ngẩn ra, thực sự y không xét tới vấn đề hố quặng và hầm quặng, theo tư duy thông thường, còn cho rằng khai thác đồng và khai thác than không khác gì nhau, đào một cái hầm sau đó là vác than ra ngoài.

Y chưa từng nghĩ tới khai thác mỏ đồng là đào hố trên mặt đất.

Vân Chiêu quay đầu nhìn quản sự Vân thị ở Thiên Thủy.

Quản sự lập tức đi lên nói:” Bạch Ngân Hán đúng là khai thác lộ thiên, tuy có hầm thăm dò, nhưng sau khi thăm dò được hướng đi của quặng thì sẽ lấp vào, nay chỉ có ba hầm đang thăm dò. Thường khi đào hầm thăm dò chỉ dùng sáu người, nếu không sẽ không đủ khí để thở, hơn nữa hầm đào xong là nguy hiểm nhất.”

“ Lúc này người vào hầm thường không quá ba người, một sư phó dẫn hai đồ đệ, lão sư phó dò hướng quạch, đồ đệ phụ trách vác quặng mẫu, ba người vào hầm đều phải chọn ngày lành tháng tốt, trước khi vào hầm cấp đủ ngân lượng, tuyệt đối không có chuyện hơn sáu mươi người cùng đi vào hầm, không ai chịu.”

Vân Chiêu sắc mặt âm u nói với thân binh: “ Đem tin tức nói cho Từ Ngũ Tường.”

Hai thân binh lập tức nhảy lên ngựa ra roi phóng vút đi.

Cao Chính Mậu đợi Vân Chiêu hỏi han người mình xong mới nói: “ Xin huyện tôn theo lão hủ lên núi mời gia chủ Cao thị xuống núi, cùng thương lượng chuyện này. Lão phu cho rằng, người của Cao thị làm việc ở Bạch Ngân Hán không hề có ý đối kháng với huyện Lam Điền, bọn chúng chỉ bị người ta xúi bẩy, hơn nữa trong lúc hoảng loạn làm chuyện hồ đồ. Chỉ cần huyện tôn và gia chủ Cao thị cùng tới Bạch Ngân Hán, nhất định sẽ tra rõ ràng kẻ xúi bẩy người tạo phản.”

“ Làm phiền rồi. “ Vân Chiêu nói xong đánh mắt cho Vân Báo, Vân Báo gật đầu, để lại 100 kỵ binh bảo vệ Vân Chiêu, bản thân dẫn 100 kỵ binh tới thẳng Bạch Ngân Hán.

Khi gia chủ Cao thị được người ta dùng thừng thả từ sơn động trên vách núi xuống, Vân Chiêu đã có chút chóng mặt.

Quả nhiên là cái nhà có 4 tiến sĩ 6 cử nhân, gia học rất uyên thâm, chỉ là trong đó có một đứa bé 10 tuổi lại học cách người lớn nói chuyện làm người ta chướng mắt vô cùng, Vân Chiêu chỉ muốn đá nó xuống cống.

Vân Dương thì thầm bên tai Vân Chiêu:” Khó chịu lắm đúng không, đừng chối, ta hiểu mà, năm xưa mỗi người bọn ta đều từng muốn đá ngươi xuống cống, sau đó còn lấp đất lên, ngươi lớn lên tới giờ thật không dễ.”

Vân Chiêu quay sang nghiến răng nói nhỏ:” Chưa biết ai chôn ai đâu, chỗ này chúng ta quá ít binh lực, ngươi cẩn thận đừng để ngươi ta chôn mất đấy.”

“ Ngươi có nhắm vào họ đâu, ta sợ gì chứ, ta nhìn ra rồi, ngươi đang thèm Ninh Hạ, Cam Túc chứ chẳng phải tới xử lý tai nạn mỏ đúng không?” Trong đám huynh đệ mười ba người chơi với nhau từ nhỏ thì hai người kề vai sát cánh nhiều nhất, có thể nói như hình với bóng, Vân Dương sao không hiểu Vân Chiêu là người thế nào, xử lý tai nạn mỏ chỉ là cái cớ thôi, nếu không phải hiểu Vân Chiêu, thậm chí người ngoài nhìn vào còn nghi tai nạn mỏ này do Vân Chiêu làm ra:Được Lũng nhòm Thục, câu này người Quan Trung thuộc nằm lòng, nay bảy con đường từ Quan Trung, Hán Trung đã bị Vân thị khống chế toàn bộ, bao gồm Tử Ngọ Đạo, Thảng Lạc Đạo, Bao Từ Đạo, Trần Thương Đạo, Lệ Chi Đạo, Mễ Thượng Đạo, Kim Ngưu Đạo.

Giờ còn Âm Bình Đạo và Kỳ Sơn Đạo từ Lũng nối với Thục nữa thôi.

Vân Chiêu chuyến này hành động khác thường, Vân Dương là người cầm quân, không nhìn ra thì về làm ruộng được rồi.

Mọi bố cục của y đều lấy đất Thục làm trung tâm, lúc ở huyện Lam Điền, Vân Dương còn nghĩ Vân Chiêu thực sự lo cho vụ tai nạn ở Bạch Ngân Hán.

Giờ nghe đối thoại, càng lúc càng sinh nghĩ, ngẫm lại thì thương đội vận chuyển chì từ Vân Nam, Quý Châu về mỗi năm chết không biết bao người.

Năm ngoái xưởng luyện thép ngay ở hậu sơn bị nổ, chết chục người, Vân Chiêu thậm chí chẳng buồn ra mặt, sai người dưới giải quyết là xong.

Mà đó là chuyện xảy ra ngay dưới vành mắt của y đấy.

Vân Dương không nắm rõ chi tiết sản nghiệp Vân thị lớn cỡ nào, nhưng vẻn vẹn từ thứ mà hắn thấy được thì vụ tai nạn nho nhỏ ở Bạch Ngân Hán không đáng kể rồi.

“ Sao không nói cho ta biết trước hả, hại lão tử lo cho ngươi mấy ngày.”

“ Không phải là ta không tin ngươi mà là không tin cái mồm của ngươi, khi nào ngươi sửa được tật xấu này rồi hẵng hay.” Vân Chiêu làu bàu:

“ Ta biết ngay mà, ta ngửi thấy cái mùi thối bốc ra từ trên người Lý Định Quốc, hắn đi Thiểm Bắc luyện quân, nhưng không giết chúng tại chỗ, mà lại như có vẻ hư trương thanh thế để chúng chạy về đất Lũng, té ra ngươi bố trí ....” Vân Dương thấy mình đã phát hiện ra bí mật của Vân Chiêu thì đắc ý lắm, không tránh khỏi muốn khoe khoang một phen:

“ Im ngay, nếu không ta chôn ngươi bây giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK