Cái tên đó thậm chí không hỏi thích khách bất kỳ câu gì, cứ như thế tóm từng tên thích khách một cho ngồi lên cọc trúc, tới khi nữ thích khách bị nhấc lên, ả điên cuồng vùng vẫy lớn tiếng xin tha mạng.
Tráng hán mặt đen đó chẳng mảy may động lòng, rất nhanh tiếng kêu thảm thiết hãi hùng vang vọng bãi cát, thân thể nữ nhân đó từ từ nuốt chửng cọc trúc, đám ngư dân tham gia bảo vệ Trịnh Chi Long lớn tiếng khen hay.
Có ngư dân hiếu sự hét lớn hỏi tráng hán: “ Ngươi là ai thế?”
Tráng hán đen nhẻm vậy mà cười nhe hàm răng trắng: “ Nhớ kỹ, lão tử là Thi Lang thống lĩnh dưới quyền Nhất Quan.”
Rất nhiều người chưa từng nghe thấy cái tên này, Hàn Lăng Sơn thì nhớ có một người trong Thập Bát Chi có tên này, vừa gia nhập hai năm, không phải nhân vật quan trọng.
Cho dù là với mạng lưới tình báo của huyện Lam Điền thì người này chỉ xuất hiện với cái tên thôi, không có thông tin gì cả.
Nhưng với hành vi mà tên này vừa thể hiện ra, Hàn Lăng Sơn thấy Mật điệp ti ở Chương Châu làm việc có thiếu sót rồi, một kẻ thế này sao có thể là nhân vật tầm thường."
Kẻ này phải giết".
Hàn Lăng Sơn thầm cảnh cáo bản thân, bề ngoài thì nhập tâm xem cảnh giết chóc thích khách.
Người đã ngồi trên cọc trúc thì chỉ biết kêu thét, những kẻ chưa tới lượt thì quỳ xuống cầu xin, không cần Thi Lang phải hỏi gì chúng đã khai sạch bách những gì mình biết ra.
Thi Lang nghe xong vẫn không tha cho bất kỳ một ai, cắm tất cả lên cọc trúc.
Làm xong những việc này thì trời cũng đã tối, thủy triều rút xuống đang từ từ dâng lên, sóng đánh vào bãi cát đợt sau cao hơn đợt trước.Đợi thủy triều sắp nâng thuyền cá của Hàn Lăng Sơn lên thì Trịnh Chi Long cuối cùng cũng tới.
Lần này đám hải tặc mới tới đuổi toàn bộ ngư dân và người không liên quan vây quanh đi, cả bãi Hổ Môn khắp nơi chỉ toàn hải tặc hộ vệ.
Hàn Lăng Sơn lên chiếc thuyền nhỏ của mình, ném con cá đã bốc mùi xuống biển, thừa lúc thủy triều lần nữa dâng lên, chống mạnh thuyền , con thuyền cá nhỏ theo nước rút đi ra biển lớn.
Quay về thuyền lớn, Hàn Lăng Sơn gọi mười tên lão tặc Vân thị tới, giải thích tình hình, sau đó về khoang cắm đầu ngủ.
Không có trăng, biển tối điên như mực, Hàn Lăng Sơn ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh lại hắn lắng nghe động tĩnh xung quanh mới lên boong thuyền.
Lúc này trên boong thuyền toàn hắc y nhân, trái phải chỉ có tiếng thuyền phá sóng.
Hàn Lăng Sơn trầm giọng nói:” Sau trận này mọi người sẽ phú quý đầy nhà.”
Hai tên lão tặc Vân thị khiêng cái rương gỗ lớn ra, mở nắp, bên trong toàn là đĩnh bạc 5 lượng, không biết bao nhiêu mà kể.
“ Tất cả đều là của các ngươi, đợi chúng ta về Triều Châu, tiền tăng gấp đôi.”Đám tuần đinh được huấn luyện rất tốt hơi thở trở nên dồn dập kích động, nhưng không ai nói gì.
“ Mục tiêu là toàn bộ người trên bãi Hổ Môn, mặc giáp.”
Trong bóng tối lập tức truyền ra tiếng quân tốt mặt giáp da.
Cổ vũ sĩ khí xong Hàn Lăng Sơn một mình đi ra mũi thuyền, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh thủ lôi, đoản súng, trường đao, đoản đao cùng một đống lỉnh kỉnh, đầy một đống.
Cuối cùng hắn mặc giáp da, đeo thủ lôi, cắm đoản súng đã lắp đạn sau lưng, trường đao ngang hông, nhắm mắt lại, đợi thời khắc xuất phát.
Một nén hương giờ đã cháy quá nửa, thuyền rung chuyển sau đó không tiến lên nữa.
Hơn mười chiếc thuyền nhỏ được thả xuống, Hàn Lăng Sơn là người đầu tiên nhảy lên thuyền nhỏ, đám hắc y nhân khác lũ lượt kéo theo, mỗi tên lão tặc Vân thị đứng đầu một cái thuyền nhỏ quát lớn, mái chèo ngắn nhấc lên, chèo thuyền về phía Hổ Môn đèn đuốc huy hoàng.
Hương giờ đã tắt, Hàn Lăng Sơn nhìn chằm về phía miếu Trịnh Chi Hổ, không có biến cố gì xảy ra, vẫn không dừng tay chèo, tên đã lên dây không thể không bắn, bất kể người mai phục dưới bãi cát có châm dây dẫn thuốc nổ không, lần đột kích này vẫn phải diễn ra.
Không biết là qua bao lâu, khi Hàn Lăng Sơn không còn hi vọng gì về số thuốc nổ chôn phía dưới thì trước mắt đột nhiên sáng bừng, một ngọn lửa cực lớn từ dưới miếu Trịnh Chi Hổ bùng lên, tiếp đó là tiếng nổ vang trời.
Miếu Trịnh Chi Hổ ngay lập tức tan thành tro bụi, vô số vật liệu xây dựng mang theo ánh lửa bắn đi bốn phương tám hướng.
Trên bãi biển tức thì hỗn loạn, vô số người rời khỏi vị trí bảo vệ, ùn ùn đổ về chỗ phát ra vụ nổ, những người này phản ứng nhanh hơn nhiều đám phế vật buổi sáng.
Có điều trong đó cũng có một số la hét chạy ra biển.
Hàn Lăng Sơn cười dài nhảy xuống thuyền trước tiên, ném ra một quả thủ lôi, dẫm lên chỗ nước cạn vung đao chém tên chạy nhanh nhất.
Thủ lôi phát nổ trong đám đông, trường đao của Hàn Lăng Sơn cũng va chạm với đao của tên đi đầu, hai thanh đao chạm nhau, toét lên từng đốm lửa.
Hai người lướt qua nhau, Hàn Lăng Sơn trở tay chém cổ người đó, người đó chống đao chặn, không ngờ đao trong tay bị Hàn Lăng Sơn chém đứt, hốt hoảng cúi đầu né lưỡi đao, nhưng bị Hàn Lăng Sơn xoay người lại lên gối húc vào cằm hắn, rắc một tiếng, thân thể rơi mạnh vào biển.
Hàn Lăng Sơn không dừng lại, trúng một đòn đó của hắn gãy cổ là cái chắc, tăng tốc tiến về mục tiêu của mình.
Lúc này hắc y nhân đã toàn bộ cập bờ, đám lão tặc Vân thị đi đầu, đồng loạt lao tới mục tiêu phải khống chế.Đám hải tặc vây quanh miếu Trịnh Chi Hổ đã thành đống đổ nát rốt cuộc cũng phát hiện đám hắc y nhân, từng tên phẫn nộ la hét xông về phía kẻ địch không rõ lai lịch.
Tiếng điểu súng nối nhau nổ liên tiếp, ánh lửa từ thủ lôi chiếu rọi cả bãi biển, chỉ vừa mới va chạm, đám hải tặc ở chỗ sáng bị điểu súng dồn dập bắn ngã.
Hắc y nhân không tới gần đám hải tặc mà không ngừng tách ra làm hai phía trái phải hình thành ba tầng đội hình tản binh xen kẽ, luân phiên tiến lên, tiếng súng nổ rất có quy luật.
Dù thi thoảng có tên hải tặc thoát khỏi phát súng thiếu chính xác thì cũng đổ gục trong tiếng nổ của thủ lôi.
Bọn họ tiến lên không nhanh, nhưng cực kỳ có trật tự, tốc độ đồng đều, tạo ra đường thẳng, còn đám hải tặc thì không biết sống chết cứ thế lao tới.
Hàn Lăng Sơn rời khỏi đại đội, rất nhanh tới bên đống đổ nát được trọng binh bảo vệ, xuyên qua đám đông nhìn vào bên trong một cái sau đó ngã mình nằm xuống đất, mấy mũi tên bay qua đỉnh đầu hắn cắm xuống đất.
Một tên hải tặc hung hãn cũng rời đại đội, dùng lực hông múa trảm má đao chém Hàn Lăng Sơn, Hàn Lăng Sơn lùi về hết tốc độ, va chạm với loại vũ khí hạng nặng này là điều cực kỳ thiếu sáng suốt.Đợi tráng hán đó cách mình chỉ còn hai trượng, Hàn Lăng Sơn rút đoản súng sau lưng bóp cỏ, ánh lửa phụt ra từ nòng súng, đống sắt vụn phun vào mặt tráng hán, biến mặt hắn thành tổ ong.
Dù mù mắt tráng hán vẫn xoay tròn thân thể, vung trảm mã đao về phía Hàn Lăng Sơn, miệng phát ra những tiếng kêu vô nghĩa.
Hàn Lăng Sơn tránh đi, đưa mắt nhìn hảo hán như con hổ điên đó lao vào bóng tối không người, ít nhiều có chút đáng tiếc.
Sau lưng có tiếng súng nổ, tráng hán rốt cuộc cũng ngã xuống, trước khi chết ném trảm mã đao đi xa.
Kẻ có chuẩn bị đánh người không chuẩn bị, Trịnh Chi Long trước đó vẻn vẹn cũng chỉ đề phòng thích khách, hắn tuyệt đối không ngờ được ở địa bàn của mình lại gặp phải quân đội tập kích.
Một lão tặc Vân thị đi tới bên Hàn Lăng Sơn: “ Đám người này khá quá, không ngờ chẳng tên nào bỏ chạy.”
Hàn Lăng Sơn hối thúc: “ Tiếng nổ đã truyền tin tức đi rồi, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không người của chúng tới chi viện.”
Lão tặc Vân thị phất tay ra hiệu, tức thì hắc y nhân ném thủ lôi ào ào về mục tiêu.
Danh Sách Chương: