Hiển nhiên Dương Hùng đang có ý ám chỉ lần trước Vân Chiêu dùng thủ đoạn ám sát với Vương Văn Trinh nên mới tạo thành khó khăn cho công tác hiện giờ ở Giang Nam, Vân Chiêu rời chỗ ngồi, vừa đi vừa nói:” Chính vì ta tổ kiến lên đội ngũ như đàn sói ấy, chúng ta mới có dũng khí phá bỏ thế giới cũ, kiến lập nên thời đại mới, chính vì có khí thế ấy, người của chúng ta mới phân tán khắp Đại Minh, làm những chuyện nguy hiểm nhất, chứ không phải yên vị trên cái ghế quan ở huyện Lam Điền giàu có, hưởng thụ cuộc sống dễ dàng.”
“ Nhờ có khí thế ấy mà Hàn Lăng Sơn mới dám một thân một mình mạo hiểm tới Liêu Đông, Hàn Tú Phân mới dám dựa vào một con tuyền xông pha trên biển, Cao Kiệt mới cố thủ cô thành giữa tái thượng, Trương Quốc Trụ vất vả đoàn kết lưu dân xây thành.”
“ Đem so với những con người ấy, với khí thế mênh mông ấy, cái đám ruồi nhặng Đông Lâm đảng làm những chuyện khiến ta khinh bỉ từ sâu trong lòng, vậy mà bọn chúng còn trơ trẽn tự cho rằng mình là rường cột quốc gia. Người không có xương sống thì to lớn tới mấy cũng chỉ là tảng thịt cho người ta tùy ý cắt xẻo mà thôi.”
“ Dương Hùng, ngươi có gia học sâu xa, đó là sở trường của ngươi, nhưng đó cũng là điểm yếu của ngươi, phóng tầm mắt của ngươi xa vào, chớ nhìn vào chi tiết nhỏ nhặt, nói tới kẻ thành công như Lưu Bang, ta càng thích kẻ thất bại như Hạng Vũ, nam tử hán đại trượng phu tới nhân gian, sao không thống khoái một hồi?”
Dương Hùng mặt vàng như đất không dám đứng lên.
Vân Chiêu không để ý tới hắn, đi thẳng vào hậu trạch, lần nữa lo âu vì thế hệ sau của thư viện đã sa sút quá nhiều, không mục tiêu, không lý tưởng, hay nói cách khác, lý tưởng chỉ là leo lên chức vị cao hơn.Đã là thời đại mới, tất nhiên phải có khí thế mới, không thể lún vào vòng xoáy cũ của lịch sử được.
Vân Chiêu bế nhi tử trắng trẻo bụ bẩm trong lòng, nhìn nhi tử lúc nào cũng chảy nước dãi, chuyện không vui trong lòng tiêu tan nhiều, lại nhìn Tiền Đa Đa ôm cái bụng lớn đi qua đi lại, tâm tình càng vui vẻ, khi Phùng Anh đầu buộc khăn tay ngồi bên giường thu dọn tã cho nhi tử đi ra, Vân Chiêu thấy thế giới đầy ánh nắng.
“ Dùng giày mới không thể để đi đường cũ.” Vân Chiêu nói với nhi tử:
“ Hạ lưu.” Tiền Đa Đa cho rằng Vân Chiêu ám chỉ mình, còn nói rất lưu manh, nàng kéo cả Phùng Anh xuống nước:” Bọn thiếp sao lại là giày cũ?”
“ Một cái chân đi một cái giày đã là không tệ rồi, chẳng lẽ chàng còn muốn nhiều giày hơn nữa à?” Phùng Anh quay sang nhìn Vân Chiêu đầy cảnh giác:
Vân Chiêu trả nhi tử lại cho Phùng Anh, thừa cơ nàng kéo vạt áo chuẩn bị cho nhi tử bú, Vân Chiêu đưa tay định bóp một cái nhưng không thành, Phùng Anh còn nhanh hơn, đánh rơi cái móng lợn của y.
Tiền Đa Đa nhìn thấy cười khanh khách:” Mới chỉ có hai cái giày đã làm chàng bận bịu như thế, nếu vài đôi, chàng lại chẳng kiệt sức sao?”
“ Oan quá, nàng xem mỗi ngày ta bận bịu như thế rồi, hai nàng rồi hai đứa con, ta làm gì còn tâm tư nào khác, vừa rồi chỉ là nhắc tới vài chuyện công thôi ...” Vân Chiêu thả mình nằm ngang trên giường, miệng lải nhải chuyện gặp phải gần đây, thi thoảng ánh mắt nhìn nhi tử đang bú, yết hầu lại cuộn lên một cái, song y làm kín lắm, hai lão bà không nhận ra:
“ Ta chẳng muốn cái đám lão hủ kia, một người cũng không cần, ta chỉ cần những thiếu niên chưa nhiễm phải thói xấu của bọn họ, đám người đó chẳng những không thể trở thành rường cột quốc gia, mà còn là lực cản kéo quốc gia thoái hóa.”
“ Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ thế, bọn họ cho rằng nhờ sự lão thành cẩn trọng của mình mới là thứ đảo bảo quốc gia dân tộc tiếp tục yên ổn duy trì. Ta muốn thay đổi mà roi dài với không tới ...”
Tiền Đa Đa ngồi xuống bên cạnh Vân Chiêu, hiện giờ nàng rất nặng, khuôn mặt hồ ly đã biến thành mặt trăng tròn mà người Quang Trung thích, bụng quá lớn còn cần Vân Chiêu đỡ, tránh cho nàng ngồi xuống quá mạnh:-
“Thiếp từng gặp Nguyễn Đại Việt khi ở Ứng Thiên Phủ rồi, người này nhiều lần lấy lòng thiếp, mới đầu tặng tài vật, thấy thiếp không để ý, thế là chuyển sang khoe khoang thi văn, nói mình viết kịch, mời thiếp đi nghe, sau khi bị thiếp từ chối thì biến mất hẳn, coi như cũng là nhân vật biết tiến lui.”
“ Sĩ tử Giang Nam đại đa số là như thế, nhất là tài tử cao minh, với bọn họ mà nói, bản thân mới là quan trọng nhất, thích một ai đó hoặc thích một thứ gì đó, bọn họ vẫn có giới hạn của mình, vượt qua giới hạn đó, bọn họ từ bỏ ngay, chứ không chìm đắm vào đó đánh mất bản thân.”
Vân Chiêu không khỏi liên tưởng rất nhiều câu chuyện tài tử danh kỹ lưu truyền sau này, bảo sao đám tài tử lúc đầu lưu luyến thề non hẹn biển, sau lại từ bỏ dễ dàng, chẳng phải con ong đã quá tỏ đường đi lối về không còn hứng thú, ra do tư tưởng này chỉ đạo.
Cơ mà nói hay ho là giữ mình, còn nói khó nghe một chút là vô trách nhiệm, lấy một cái cớ đảng hoàng biện minh chuyện ngại khó ngại khổ của mình.
“ Chỉ có một thứ khiến bọn họ thực sự vướng bận là thi văn. Bọn họ rất kiêu ngạo cho rằng vùng Giang Nam văn hoa đỉnh thịnh đứng đầu thiên hạ, chỉ tiếc rằng từ khi Dương Thận trong Thục làm bài ( Lâm Giang Tiên), ép cho toàn bộ tài tử Giang Nam không ngẩng đầu lên được. Bao năm qua bọn họ không ngừng làm thi văn, song không có tác phẩm nào so được với Dương Thận, dù câu từ hoa lệ, song vẫn thiếu đi khí độ lớn của Lâm Giang Tiên.”
“ Phu quân, nếu huyện Lam Điền ta có thể làm ra tác phẩm vượt qua Lâm Giang Tiên, ắt sẽ làm sĩ tử Giang Nam phải nhìn chúng ta với con mắt khác, chuyện chàng làm sẽ thuận lợi hơn.”
Vân Chiêu coi thường:” Ta chẳng bao giờ thèm để ý tới thứ đó, thi từ văn chương chỉ là tiểu đạo mà thôi, chẳng thể kinh bang tế thế, nếu cần phu quân nàng mở miệng ra một cái thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Tiền Đa Đa thân mật cọ mặt vào má trượng phu:” Thiếp thích dáng vẻ hào khí can vân này của phu quân.”
Không phải quanh co mắng mình chỉ biết mạnh miệng sao, hai người sống với nhau từ nhỏ phiền phức thế đấy, cơ hội giả ngốc chút coi như nàng nịnh mình cũng không có, Vân Chiêu làu bàu:” Ta nói thật mà sao không ai tin.”
Phùng Anh cho con bú phí cười:” Phu quân đã tự tin như thế, sao không làm một bài thi văn, để đám phụ nhân vô tri bọn thiếp mở rộng tầm mắt.”
“ Được, các nàng nghe đây ....” Vân Chiêu đứng dậy, bộ dạng như muốn học Tào Thực bảy bước làm thơ, chuyện này với y không khó, kiếm tác phẩm trăm năm sau là được, chẳng việc gì phải hổ thẹn bởi đạo văn, dù sao chính trủ chẳng cách nào chỉ trích y:- Sức sống chín châu nhờ sấm sétMuôn ngựa khan hơi thật đáng buồnTa bảo ông trời nên gắng sứcChớ đúc nhân tài bởi một khuôn!
Phùng Anh sửng sốt không nói lên lời, Tiền Đa Đa ôm mặt Vân Chiêu kéo lại gần quan sát:” Phu quân mấy ngày qua sầu lo chuyện này, cho nên trong lòng mới sinh linh cảm, sáng tác ra bài này phải không?”
“ Phu quân nàng thiếu niên hào hùng, bao năm vất vả bố cục, tắm máu chinh chiến mới có cục diện ngày nay, chỉ tiếc ta lòng mang chí kinh thế, đầu có sách trị quốc, nhưng không thể thi triển. Muôn sầu ngàn lo, làm gì có hứng để ý tới thứ tiểu đạo như đám sĩ tử Giang Nam rảnh rỗi .” Vân Chiêu thấy hai lão bà nhìn mình sùng bái, miệng càng ba hoa:” Sau này các nàng mà muốn thi văn thì cứ hỏi phu quân các nàng, đại thi nhân mà các nàng luôn tìm kiếm ở ngay bên gối.”(*) Hạng Vũ nhìn chung là được dư luận lẫn sử gia sau này ca ngợi nhiều hơn Lưu Bang thật, sau này là thời phong kiến thôi nhé, quan niệm hiện đại về Hạng Vũ thế nào mình chả rõ, nhưng như con tác nói thì có vẻ vẫn nhiều người thần tượng. Cá nhân mình tên này có gì mà hay ho đâu, hiếu sát, kiêu ngạo, đố kỵ, làm sai không nhận thích đổ lỗi cho người khác … không có vợ đẹp thì mình chả buồn nhớ.
Danh Sách Chương: