Hai người Phùng Anh, Tiền Đa Đa đã làm xong món ăn, đi ra đặt lên bàn, rót rượu cho các trưởng bối, thời gian chuẩn bị không lâu nhưng ngửi mùi thôi đã thấy hấp dẫn.
Vân Phúc nhìn qua vòng eo hai nàng, nhíu mày: “ Thiếu gia, thành thân đã ba tháng rồi, sao chưa thấy có động tĩnh gì?”
“ Ông nói rồi đó thôi, mới ba tháng, sốt ruột cái gì?” Vân Chiêu vừa cầm đũa lên chưa ăn miếng nào đã bực mình, lão già dỗi hơi lắm chuyện, được lão bà ta làm món ăn cho còn không mau ăn chết nghẹn luôn đi, lắm mồm:
Không ngờ lần này Vân Phúc có đồng minh, Vân Hổ trừng mắt với Vân Chiêu:” Con lợn rừng kia nhiều tuổi như thế, vậy mà năm nay còn đẻ được ba đứa con, ngươi là thứ vô dụng.”
Một câu này làm Phùng Anh xấu hổ không thôi cúi đầu không nói, Tiền Đa Đa thì tức giận dậm chân trách Vân Hổ không biết ăn nói.
Vân Hổ lạnh lùng nói:” Các ngươi nếu một lần sinh cho Vân thị ba đứa con, Hổ thúc ngươi ngày ngày bôi mật lên miệng nói chuyện cho các ngươi nghe, nữ nhân mà không có con là vô dụng. Nửa năm nữa mà không có động tĩnh gì, ta bảo tẩu tử cưới cho A Trệ thêm bốn năm đứa nữa.”Đến lượt Vân Chiêu tức giận:” Vân thị ta vốn hiếm con cháu, thúc lại không phải không biết, thúc có bản lĩnh thì sinh xem, sinh ra đống lỗ vốn ... Á à, nói không lại muốn đánh người à?”
“ Lão tử đánh ngươi đấy.”
Từ sau ngày Vân Chiêu thành thân, loại chuyện thế này xảy ra mỗi ngày một nhiều, mới đầu còn chỉ nói mập mờ, dần không giấu diếm nữa, hôm nay còn động thủ đánh nhau, Phùng Anh với Tiền Đa Đa phải nhảy vào giữa ngăn cản.
Nếu Vân Nương mà có mặt thì chuyện càng phức tạp gấp nhiều lần.Đêm hôm đó, vốn tắt đèn đi ngủ từ lâu, nửa đem Phùng Anh thức dậy, khoác áo lên đứng bên cửa sổ rất lâu, nàng thấy cứ tiếp tục thế này không thể được.
Vân Chiêu bị nàng làm tỉnh ngủ, ngồi dậy dựa vào thành giường nói:” Nàng đừng quá để ý, mới mấy tháng thôi mà, thậm chí một hai năm đầu chưa có thai cũng không phải quá lạ, càng tự gây áp lực càng khó khăn đấy.”
Phùng Anh thở dài quay về giường, dựa đầu vào vai Vân Chiêu:” Mai thiếp và Đa Đa đi bái thần.”
“ Bái thần chẳng bằng bái ta.”
“ Bái chàng có tác dụng gì đâu.”
Vân Chiêu nổi nóng:” Nàng nói câu này thật vô lý, bái ta không có tác, bái thần có tác dụng, vậy con các nàng sinh ra là của ta hay của thần?”
“ Chàng mới vô lý.” Phùng Anh không thèm cãi nhau với y, kéo chăn quay lưng về phía Vân Chiêu:
Phu thê trẻ lần đầu giận nhau, đêm đó cả hai không ngủ được.
Trời tờ mờ sáng, sương thu từ lưng núi trôi xuống, làm thành Ngọc Sơn sướt sũng, vó ngựa của Vân Chiêu gõ trên nền đá, phát ra tiếng lọc cọc giòn tan.
Một con lợn rừng lớn lưng đen mõm nhọn thong thả từ ngoài thành đi tới, thấy Vân Chiêu khụt khịt một tiếng coi như chào hỏi, dẫn ba đứa con nhỏ đi lên sơn đạo trước.
Vân Chiêu không vội, cứ thế đi sau lợn rừng mẹ hâm mộ nhìn ba đứa con của nó, có câu đông con nhiều phúc, điều này dùng với con lợn rừng này rất chuẩn xác.
Mặc dù rất nhiều con cháu của nó bị người của thư viện Ngọc Sơn ăn mất, nhưng Vân Chiêu đoán chừng lợn rừng còn sống trăm dặm quanh đây đều là con cháu của nó.
Vân Chiêu sáng sớm đã rời nhà là vì ở nhà không sống nổi nữa rồi.
Mẹ, đám thúc bá, Phùng Anh, Tiền Đa Đa, thậm chí là người chẳng liên quan gì như Hà Thường Thị, Vân Xuân, Vân Hoa đều nhìn y với ánh mắt quai quái.
“ Đệ đệ ta năm nay lại sinh một thằng tiểu tử mập mạp nữa. “ Vân Dương giọng ồm ồm nói:
Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu đều tức giận trừng mắt với hắn.
Vân Dương giơ tay đầu hàng: “ Được rồi, ta lỡ lời.”
Tiền Thiểu Thiểu an ủi tỷ phu:” Hổ cũng chỉ sinh từng đứa một, lợn mới sinh cả bầy .. À, A Dương, sao ngươi cũng chưa có đứa nào thế?”
Vân Dương cười rất vô tâm:” Cho dù là có thì ta cũng chẳng biết nữa.”
Vân Chiêu thở dài hết cách bình luận với tên này:” Thiểu Thiểu, bao giờ thì ngươi cưới Tiểu Sở?”
Tiền Thiểu Thiểu nghiến răng:” Đệ đợi khi nào cô ta gầy đi đã.”
Vân Dương khinh bỉ:” Không thích thì không cưới, ngươi bao tuổi rồi mà vẫn còn nghe tỷ tỷ ngươi như thế? Mất mặt nam nhân.”
“ Ta thế đấy, ngươi không phục à?”
Nghe hai tên đó cãi nhau, lòng Vân Chiêu càng thêm phiền muộn, thúc chiến mã đuổi con lợn mẹ kêu eng éc chạy lên thư viện.
Tới thư viện, lòng người ta bất giác yên tĩnh lại, thấp thoáng dưới tán cây, bên tảng đá lớn, thanh y sĩ tử, sĩ nữ cầm sách đọc bài buổi sáng.Âm điệu trầm bổng làm người nghe trang nghiêm.Đây là một trong số truyền thống của thư viện, nghe nói sáng sớm dậy đọc sách có thể bồi dưỡng chính khí ngay thẳng.
Rất nhiều người đọc sách tâm tư đẩu đâu nhìn thấy Vân Chiêu một cái tiếp tục vờ vịt miệt mài học tập, còn có kẻ gian hơn chuyên môn đi theo sương sớm, để đến khi vào lớp các tiên sinh nhìn thấy bọn họ y phục ướt sũng đánh giá mức độ chăm chỉ của họ.
Vân Chiêu ngao ngán, thư viện Ngọc Sơn gây dựng lại chưa đầy mười năm mà đã thiếu đi chí tiến thủ, học sinh mỗi thế hệ lại ngày một kém.
Học sinh có thể dùng vào việc lớn như Từ Ngũ Tưởng, Trương Quốc Trụ, Chu Quốc Bình ngày một ít, hay quái kiệt như Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn càng tuyệt chủng ... Mỗi dung mạo lại ngày một đẹp đẽ.
Vài năm nữa thôi xấu xí không còn là chiêu bài độc môn của thư viện Ngọc Sơn nữa.
Từ Nguyên Thọ ngồi trên Quan Nhật Đài xây trên mỏm đá lớn, pha ấm trà đầu tiên trong ngày, trước mặt là nắng sớm đang phun trào, phía dưới là biển mây cuồn cuộn, lại thêm một người đọc sách khí chất nho nhã, thực sự tạo ra cảm giác như thiên cung.
“ Sáng sớm đã lên đây, ở nhà không chịu nổi nữa à?”
Vân Chiêu không giấu, mệt mỏi ngồi xuống:” Học sinh mới thành thân ba tháng, gia mẫu đã mong con cháu thành bầy, lấy đâu ra chứ?”
Từ tiên sinh rót cho Vân Chiêu chén trà xanh:” Người ta phú quý đời này gửi vào ngươi, còn phú quý của con cái gửi gắm cho con ngươi, nên sao tránh được cấp bách. Nay quốc vận Đại Minh đã như mặt trời sắp lặn sau núi, nhìn khắp thiên hạ chỉ có một mạch huyện Lam Điền ta là có hi vọng nắm quyền thiên hạ nhất, nếu ngươi có nhi tử nối dõi, ắt lòng người phấn chấn, cho rằng ý trời đã ngả về phía chúng ta. “Vân Chiêu uống trà chỉ thấy vị chát:” Tiên sinh cũng thúc giục học sinh sao?”
“ Ta thúc giục thì có tác dụng gì, chuyện con cái cần cả thời cơ nữa, nào nào ... Ở đây ta có gói thuốc ... Này này, đừng đi, đây là bí kỹ độc môn của ta ... Nhờ đó mà ta sinh thêm hai nhi tử ...”
Kệ tiên sinh ở sau gọi, Vân Chiêu bực bội rời đi, chưa được mấy bước thì Thang Nhược Vọng như ma quỷ từ trong sương mù đi ra, gương mặt trang nghiêm:” Huyện tôn, nếu ngài chịu khó lắng nghe lời của Chúa, Chúa nhất định ban phước lành, để ngài con cháu thịnh vượng ...”
“ Cút ...”
Trước kia Vân Chiêu chủ động đem chuyện chưa sinh được con nhận hết về mình, cứ ngỡ là Phùng Anh và Tiền Đa Đa sẽ cảm kích mình, không ngờ hai nữ nhân vô tâm đó cho rằng lỗi của y thật.
Sự kiện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt của Vân Chiêu, thậm chí bị một số người nâng tới tầm chính trị.
May là Vân Chiêu phóng mắt nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy ai có thể thay mình làm chủ nhân huyện Lam Điền, cho nên mới yên tâm, ở đây không xuất hiện chuyện tranh đoạt.
Bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là lớn nhất, Vân Chiêu lần đầu tiên cái đạo lý vô lý cổ xưa này.
Không có con cái, không có quyền phát ngôn.
Danh Sách Chương: