Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thiên Ân mới đầu còn có chút đề phòng, nhưng nghe Hòa chưởng quầy nói thế, chuyển sang thân thiết thi lễ: “ Cha cháu cũng dặn thế, dám hỏi tên bá bá, cháu còn về bẩm gia phụ.”

Hòa chưởng quầy xua tay như đuổi ruồi: “ Thôi đi, bọn ta không phải người cùng đường, không cần biết ta là ai, chỉ cần ngươi không ra biển là ta không phải xấu hổ với ông ấy rồi.”

Từ Thiên Ân mắt đảo một cái, chắp tay lễ phép:” Bệ hạ mở cấm biển, nay đang cần nhiều người ra biển, vì sao bá bá thân là quản sự hoàng gia lại không muốn cháu ra biển, thực tình cháu cũng muốn ra biển xem sao.”

Hòa chưởng quầy nhìn con tiểu hồ ly mông còn chưa mọc đủ này, lạnh nhạt nói: “ Muốn ra biển cũng được thôi, ta chuẩn bị cho ngươi thuyền, ít thủy thủ thuần thục, mua cho ngươi ít hộ vệ, ngươi có thể ra biển kiếm cho cha ngươi hòn đảo thật lớn rồi.”

Từ Thiên Ân gãi đầu: “ Bá bá nói đùa rồi, cha cháu bảo dám ra biển sẽ đánh gãy chân.”

“ Cha ngươi nói đúng đấy, ở lục địa còn có vương pháp ước thúc, đi tới đâu cũng được, ra biển thì vương pháp thành vô nghĩa rồi, dã tính của con người sẽ bộc lộ hoàn toàn, hai thuyền gặp nhau, nếu sinh lòng độc ác, chớp mắt sẽ nổ ra huyết chiến, ngươi còn nhỏ, chịu không nổi đâu, đợi qua vài năm xông pha cũng được. Giờ nghe lời bá bá, hỏa kế dẫn ngươi đi chơi, không được tới thanh lâu. “ Hòa chưởng quầy gọi: “ Đao Tử, chiếu cố cho tốt Từ gia công tử, nếu dám tới thanh lâu, cẩn thận lão phu lột da ngươi.”

Từ Thiên Ân khom người tạ ơn vị trưởng bối xa lạ đó, cùng hỏa kế tên Đao Tử đi chơi.

Ra tới đường lớn, trước tiên Đao Tử mua mỗi người một quả dừa vừa đi vừa uống, đợi hai người đi hết nửa thành Quảng Châu kiếm một quán lòng bò, chuẩn bị giải quyết bữa trưa.

Sau khi gắp miếng thịt bò thơm phức cho Đao Tử, Từ Thiên Ân hỏi: “ Đao Tử, trên biển thực sự nguy hiểm lắm à?”Đao Tử vừa ăn vừa nói: “ Ở đó có hải tặc đấy.”

“ Không phải Thi Lang bá bá giết hết rồi sao?”

“ Không giết hết nổi đâu, ngươi không hiểu, ai cũng có thể thành hải tặc, những kẻ chuyên hành nghề hải tặc đúng là gần như không còn nữa, chỉ có ít tàn dư của Trịnh thị và hải tặc người Oa, nhưng không đáng kể. Có điều bọn chúng khó chịu như đám muỗi vậy, thuyền lớn có hỏa pháo có hộ vệ chúng không dám cướp, chứ thuyền nhỏ hơn xong rồi. Nửa tháng trước thương nhân Đàm Châu chuẩn bị đưa một thuyền đồ gốm đi Mã Lục Giáp, gặp phải hải tặc ở Bắc Bộ Loan, mười sáu thủy thủ bảy thương nhân bị giết sạch. Tiền tài mất hết, chỉ còn cái thuyền không, khi hạm tuần tra phát hiện ra chỉ còn xương trắng, cái thuyền kia còn đỗ ở bến tàu, con tàu giá mấy vạn đồng bạc, giờ bán trăm đồng như tặng không chẳng ai lấy ... Nhưng mà sợ nhất luôn là người đồng hành trên biển với ngươi bỗng hóa thành hải tặc kìa.”

Từ Thiên Ân nhíu mày:” Bọn họ không sợ hải quân à?”

“ Ai biết đâu được, biển khơi mênh mông như thế, giết một cái quăng xác xuống biển là xong xuôi, xương bị cả ăn không còn luôn, đám này không phi tang xác chết, chứng tỏ chúng chẳng sợ.”

“Ăn xong đưa ta ra cảng xem sao.”Đao Tử lắc đầu:” Thiên Ân công tử, không cần đi xem nữa, thuyền biển lâu ngày nặng mùi lắm, tối ta dẫn ngươi đi tới Lâm gia hạng tử, ở đó có tôm dài cả thước, chỉ cần đảo qua dầu, cả đời khó quên.”

“ Đừng đánh trống lảng, ta muốn xem cái thuyền bị cướp.”

“ Thiên Ân công tử, có gì hay mà xem, cái thuyền chết đó có đám thân quyến mặc đồ tang suốt ngày khóc lóc, làm người ta không thoải mái .... Ngươi chắc chưa bao giờ nghe chuyện tôm hùm ...”

Từ Thiên Ân cắt ngang, tức giận nói:” Vậy bách tính Đại Minh cứ chết oan như vậy à?”Đao Tử cười khổ:” Người ra biển thì mạng trong tay ông trời, sống hay chết đều là số mệnh cả, chỉ cần lên thuyền rồi, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, không dính dáng gì tới con người.”

Từ Thiên Ân nghiêm mặt:” Phú quý với ta không là gì, nhưng bách tính không thể bị giết vô nghĩa như thế, nợ máu phải trả bằng máu, đưa ta đi xem chiếc thuyền đó ...”............. ................

Ba ngày sau Đao Tử trở về, Hòa chưởng quầy ngồi trên ghế trúc uống trà cứ như khi hắn ra đi.

“ An bài xong rồi chứ?”

“ Vâng, Từ công tử dẫn mười sáu gia phó vũ trang đi theo, tiểu nhân còn giúp tìm chín thủy thủ kinh nghiệm, hắn còn thông qua quan hệ của mình lắp 12 khẩu pháo, là pháo cũ của người Hà Lan.”

“ Ngươi không sợ cha hắn tìm ngươi tính sổ sao?”Đao Tử cười híp mắt:” Tiểu nhân chuẩn bị đi Diêu Châu tìm Diêu thân vương rồi, Từ phó tướng có tìm cũng chả được.”………. …………

“ Nhi tử Tử Ngũ Tưởng là Từ Thiên Ân ra biển giết hải tặc rồi.” Hàn Lăng Sơn xem xong mật báo, nhíu mày nói với Hồng Thừa Trù:

Hồng Thừa Trù rúc mình trên cái ghế lớn tựa hồ đang ngủ, trông chả khác nào con mèo bệnh, mí mắt chẳng thèm nhướng lên một cái, như chỉ là chuyện chẳng đáng kể, mãi lâu sau mới có giọng nói từ trong chòm râu rậm của ông ta truyền ra:” Đảo Trường Chủy là nơi không tệ. Ý đồ không muốn chúng ta phát triển ở bản địa Đại Minh của bệ hạ tới nay đã rõ ràng rồi. Bệ hạ muốn bọn ta vùi thây ở hải ngoại. Giết quý tộc, giết huân tộc, đại tộc, bệ hạ không cho gia tộc lớn nào ngoài Vân thị đường sống rồi. Bọn ta đã thành dị loại trong mắt bệ hạ.”

Hàn Lăng Sơn thở dài:” Nếu bách tính là đàn dê, chúng ta là hổ báo, nếu bách tính là chim sẻ, chúng ta là đại bàng, nếu bách tính là cá nhỏ, chúng ta là cá mập ... Nên bệ hạ muốn tách hai bên ra, âu là điều hiểu được.”

Hồng Thừa Trù cũng ngửa mặt lên trời thở dài:” Thật là bất công.”

“ Ông sống tới bây giờ đã là bệ hạ nhân từ rồi.”

“ Ngươi cũng thế.”

“ Ta khác.”

“ Khác chỗ nào?”- Ta chạy được.

Nói xong cả hai cùng cười lớn.

Cười một tràng dài Hồng Thừa Trù ho liên hồi, lâu sau mới thở đều được:” Dân trí chưa được khai sáng, cho nên bệ hạ đuổi những người được khai sáng chúng ta đi, có phải thế không? Lão phu cuối cùng vẫn là người sinh ra không gặp thời.”

“ Không phải là ông sớm đem mạng chuyển ra biển rồi à, sao còn giọng điệu bi phẫn như thế.”

“ Sau khi ta chết thì thi thể phải chôn vào mộ tổ, ta đang nói chuyện thay cho cái thi thể này chứ không phải là cái mạng này, mạng ở ngoài biển tự do tự tại, thi thể trong quan tài thối rữa bốc mùi ...”

Hàn Lăng Sơn ngồi xuống, cũng tự rót rượu uống:” Kỳ thực bệ hạ muốn ông đi Diêu Châu làm quốc tướng, ông trốn ở Quảng Châu vờ bệnh, bệ hạ đành mời Sử Khả Pháp, thế nhưng ta biết, bệ hạ luôn đợi ông xung phong.”

Hồng Thừa Trù thấy Hàn Lăng Sơn rốt cuộc cũng chịu nói vài lớn thật lòng, nói:” Ta lựa chọn không đi Diêu Châu chẳng liên quan gì tới triều chính, thậm chí không cân nhắc thiệt hơn, chẳng qua là nơi đó qua xa, quá hoang vắng. Già rồi, không còn hùng tâm tráng chí quần áo lam lũ đi khai thác tân thế giới nữa. Như ngươi thấy, giờ ta chỉ là lão già thích hưởng thụ rượu ngon mỹ nhân thôi.”

Hàn Lăng Sơn gật đầu:” Cũng phải, thiên hạ này bình định được cũng nhờ một phần công lao của ông, ông ngồi trên công lao này hưởng thụ cũng là điều đương nhiên. Nếu đã quyết tâm rồi thi hưởng thụ cho triệt để đi, đừng hưởng thụ nửa chừng lại đột nhiên muốn làm gì đó thì không hay đâu.”

Hồng Thừa Trù cười không đáp.Đến khi Hàn Lăng Sơn đứng dậy cáo từ, Hồng Thừa Trù mới như tự lẩm bẩm:” Ngươi chắc là hoàng đế không giết ngươi chứ?”

Hàn Lăng Sơn dừng bước nhìn trời xanh:” Ta tin trời màu xanh, lửa thì nóng, ngủ một giấc tỉnh lại, mai mở mắt ra ánh nắng vẫn rực rỡ.”

Nói rồi rời nơi ở Hồng Thừa Trù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK