Hạ Hoàn Thuần càng nghe giải thích càng thấy chướng tai, thở dốc một hồi mới dốc hết sức kêu lên: “ Bảo nó vào đây.”
Hạ phu nhân không dám nhiều lời, chạy ra bảo nhi tử vào, còn dặn dò cả đống, chủ yếu là khuyên nhi tử không nên cãi lại, nói gì cũng nhịn đi.
“ Cha ... “ Hạ Hoàn Thuần cẩn thận đi tới bên giường gọi khẽ:
Hai cha con vừa nhìn nhau, Hạ Duẫn Di liền cảm thấy mình như đang gặp cơn ác mộng kéo dài, cái mặt của nhi tử làm ông ta biết ... Ác mộng đó không có hồi kết.
“ Quay mặt đi.”
Hạ Hoàn Thuần liền quỳ xoay lưng lại với cha mình, đợi trách phạt, đợi nửa ngày không thấy roi đánh lên người.
“ Bắt đầu từ khi nào?”
“ Cái gì bắt đầu từ khi nào ạ?”
Giọng Hạ Duẫn lớn hơn mấy phần: “ Trương Phong, Đàm Bá Minh quy thuận các ngươi từ khi nào?”
Hạ Hoàn Thuần thở dài: “ Hai người đó vốn là tốt nghiệp khóa 4 thư viện Ngọc Sơn, sau đó luôn làm quan ở Lam Điền, về sau Sử Khả Pháp bá bá tới Lam Điền, Trương Phong gặp Sử Khả Pháp bá bá xong kiến nghị thực hiện kế hoạch cưu chiếm tổ thước.”
Hạ Duẫn Di cười thảm: “ Hay cho cưu chiếm tổ thước.”
Hạ Hoàn Thuần tranh thủ nói hết một lần: “ Sử Khả Pháp bá bá kỳ thực không am hiểu quản lý địa phương, nếu dựa vào suy nghĩ của bá bá thì Ứng Thiên Phủ chẳng thể cải thiện được ...”
“ Rồi Trương Phong, Đàm Bá Minh dựa vào ba tấc lưỡi chiếm được lòng tin của ông ấy, sau đó âm thầm triệu tập quan viên Lam Điền gài vào vị trí quan trọng của Ứng Thiên Phủ chứ gì?”
“ Phụ thân, không phải như thế, những người đó đều do người cùng đám Sử Khả Pháp bá bá phát hiện ra trong quá trình công tác, sau đó mới đề bạt họ lên đấy chứ. Phụ thân cũng rõ, Trương Phong, Đàm Bá Minh làm gì có quyền hạn an bài các chức vụ đó, họ đều là nhân tài do mọi người phát hiện mà.”
Hạ Duẫn Di ngớ người, vừa nghĩ vừa lẩm bẩm:” Một lần ta xuống thôn quê, vô tình phát hiện một người trẻ tuổi tên là Triệu Quốc Vinh, ta và hắn trò chuyện tâm đầu ý hợp, nghe hắn kể tổ tiên ba đời nhà hắn làm quản sự kho lẫm, cho nên rất tinh thông chuyện này.”
“ Ta thấy người này tướng mạo không tốy, nhưng ăn nói bất phàm, chỉ vài câu đã chỉ ra được điểm tinh yếu trong quản lý kho lẫm, ta liền tiến cử cho Sử bá phụ ngươi, mà Sử bá phụ ngươi sau khi nói chuyện với hắn cũng cho rằng hắn là nhân tài hiếm có ... Lẽ nào, lẽ nào ....”
Chuyện sau đó không cần kể nữa rồi, Sử Khả Pháp định lấy chức vị nhỏ ra để thử Triệu Quốc Vinh, trong một năm, Triệu Quốc Vinh không chỉ làm tốt chức trách, thậm chí đề xuất nhiều quy định an toàn kho lẫm, chặn đứng tình trạng tham ô vô tội vạ.
Sử Khả Pháp tán dương vô cùng, thế là ba năm từ viên lại nhỏ thành tào đại sử của Ứng Thiên Phủ, người đó vẫn một lòng làm việc, không tham lam không cẩu thả, hành sự có phong phạm cổ nhân.
Mấy người Hạ Duẫn Di khi đàm luận tới người này còn vui mừng, cho rằng Đại Minh rất có hi vọng.
Ai ngờ …Hạ Hoàn Thuần thấy cha mình môi khô cong, rót cốc nước ở bên cạnh:” Triệu Quốc Vinh ở thư viện Ngọc Sơn cũng là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, phụ thân còn chưa biết, tên của người nắm giữ những vị trị trọng yếu của Lam Điền đều mang chữ Quốc ...”
Hạ Duẫn Di mặt vừa khôi phục chút huyết sắc đã trắng bệch, từ từ quay đầu đi, bi thương vô hạn:” Thì ra người ta nhìn trúng là tiềm long của thư viện Ngọc Sơn ...”
Hạ Hoàn Thuần không đành lòng:” Phụ thân, đợi nửa năm nữa con hoàn thàn học nghiệp, trong tên cũng sẽ có một chữ Quốc, khi đó sẽ gọi là Hạ Quốc Thuần ...”
Hạ Duẫn Di miễn cưỡng xua tay:” Tốt lắm, tốt lắm ... Ngươi đi đi, để ta yên tĩnh một chút, ngủ một chút .... Tỉnh mộng mới biết hoa đã tàn ... Tốt, tốt lắm ...”
Hạ Hoàn Thuần không đi, lặng lẽ quỳ bên giường.
Hạ Duẫn Di ngủ suốt một ngày, Hạ Hoàn Thuần cũng quỳ suốt một ngày, lão bà khóc suốt một ngày .... Ông ta thấy mình ngủ mãi không phải là cách đánh thức dậy, Hạ Hoàn Thuần liền đỡ phụ thân như vừa ốm nặng một trận đi dạo quanh trang viên nhỏ.
Phượng Hoàng Sơn địa thế hiểm yếu, nhiều năm trước là nơi cường đạo chiếm núi xưng vương, bởi thế mà đất đai được khai phá nơi này đều mới, phong cảnh nơi này đẹp đẽ, sống ở đây hưởng thụ nhiều hơn là làm việc.
Tháng năm vẫn còn ít hoa thạch lựu vô dụng đỏ rừng rực treo trên cành cây, còn những bông hoa hữu dụng đã rụng đã kết quả rồi, hoa vô dụng đáng lẽ phải ngắt đi, chỉ vì đẹp mà Hạ phu nhân mới để lại ngắm, theo lời bà nói thì trong nhà không thiếu thạch lựu ăn, đẹp mới có ý nghĩa.
Hạ Duẫn Di đưa tay ngắt bông hoa vô dụng đi:” Cần ngắt thì phải ngắt, tránh cho quả lựu không lớn được.”
“ Phụ thân không phải hoa vô dụng, bụng cha đầy học vấn, nếu không sao từ nhà bần hàn lại đỗ đạt tiến sĩ.”
“ Vô dụng thôi, giống Tô Đông Pha, học vấn đầy bụng chẳng làm được gì.”
Hạ Hoàn Thuần thấy cha có phần tỉnh ngộ, thừa cơ xúi giục:” Cha đã tới Lam Điền rồi, nơi khác không xem cũng được, chẳng lẽ cha không muốn tới thư viện Ngọc Sơn à?”
“ Đi để người ta cười cho sao?”
“ Ai dám cười cha chứ, ở thư viện ngoại trừ trù nương béo thích múa thìa lung tung không ai dám nói gì thì chính là con. Bà ấy nổi tiếng khắc bạc, còn uy danh của con là do đánh mà ra.”
Hạ Duẫn Di cười gượng:” Ồ, còn có người bại hoại hơn con kia à, vậy thì phải đi xem sao.”
Hạ Hoàn Thuần hơn hở gọi mẫu thân đằng xa:” Mẹ, mẹ, chuẩn bị nước tắm, cha con con tới tung hoành thư viện Ngọc Sơn ....”
Nhìn dáng vẻ hoan hỉ của nhi tử, Hạ Duẫn Di thở dài, dù thằng bé này có vô số cái sai, vẫn là đứa hiếu thảo, giữ được cái gốc con người, cũng tốt rồi, mình thua dưới tay nhi tử mình, không phải xấu hổ.…………….. ……………. ………………..
Mộc Thiên Đào đeo cái ba lô cực lớn nhảy lên tàu hỏa nhỏ, một mình chiếm hết mấy chỗ ngồi.
Một tên học tử mặt đầy mụn đỏ, thô tục như đạo phỉ vô cùng bất mãn, quát: “ Cút ra sau cùng.”
Mộc Thiên Đào nhìn ra sau, phát hiện trong toa tàu cuối chả toàn lợn chuẩn bị đưa tới nhà ăn thư viện, hắn không nhiều lời vung tay đấm luôn.
Tên mặt mụn chẳng hề bất ngờ, giơ tay chặn đòn, chỉ là hai tay vừa chạm nhau, hắn thầm kêu một tiếng không xong, muốn lui về phía sau, nhưng và tàu nhỏ, toa cũng hẹp, vừa lui một bước đã hết đường, nắm đấm của Mộc Thiên Đào đẩy ngược cánh tay hắn lại, đánh ngược vào ngực chính hắn.
Nhưng mà đối phương không phải vừa co ngay hai tay lại bảo vệ trước ngực, dù là thế cả cánh tay của hắn cũng tê dại không giơ lên nổi nữa.
Mộc Thiên Đào hừ lạnh một tiếng ngồi về chỗ:” Đúng là đời sau không bằng đời trước.”
Tên mặt mụn còn muốn xông tới, bản thân chịu nhục không sao, không thể để hỏng cả thanh danh thư viện, nhưng bằng hữu bên cạnh nghe ra ý trong lời Mộc Thiên Đào, kéo lại:” Là chim già đã tốt nghiệp, nhìn bộ dạng hắn chắc là từ trong quân trở về đấy, không chơi nổi đâu.”Đời sau không bằng đời trước đã gần như thành danh ngôn của thư viện rồi, mà chỉ có học trưởng đã tốt nghiệp ra ngoài, công tích hiển hách quay về thư viện mới có tư cách nói ra câu đó.
Cái đầu nóng của tên mặt mụn nguội ngay tức thì.
Mộc Thiên Đào không rảnh để ý tới đám vô danh tiểu tốt, hắn đang tham lam nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, đây là nơi hắn học tập bảy năm, trước kia chưa bao giờ coi nó là nhà, nhưng ra ngoài một chuyến liền khác hẳn, bụng nhớ cồn cào ...
Hắn không còn là khách của thư viện nữa, giờ hắn là chủ nhân nơi này.
Tâm thái thay đổi, con người cũng thay đổi, trước kia hắn luôn né tránh xung đột, sống bình lặng trong thư viện, lúc này nghiến răng ken két, Hạ Hoàn Thuần, tên chó má đợi đó cho gia gia.
Danh Sách Chương: